DIỄN ĐÀN PHẬT PHÁP THỰC HÀNH - Powered by vBulletin




Cùng nhau tu học Phật pháp - Hành trình Chân lý !            Hướng chúng sinh đi, hướng chúng sinh đi, để làm Phật sự không đối đãi.


Tánh Chúng sinh cùng Phật Quốc chỉ một,
Tướng Bồ Đề hóa Liên hoa muôn vạn.

Trang 95/106 ĐầuĐầu ... 45859394959697105 ... CuốiCuối
Hiện kết quả từ 941 tới 950 của 1052
  1. #941
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 211
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 211

    Bì Chữ Xương giúp nghịch tử hành hung;
    Trần Quảng Thái huyện Đơn Dương gặp nạn.

    Nói những lời trên xong, Trần Quảng Thái hạ một câu thẳng thừng:

    - Thôi chú về đi! Bảo với Bì chữ Xương chớ có đèo bòng!

    Quản Thế Khoan như húc đầu vào tường, đành lủi thủi trở về. Bì Chữ Xương hỏi:

    - Ta chờ chú mày đi cầu thân, việc ấy như thế nào?

    - Lão gia đừng nhắc đến vẫn hơn. Tôi đi cầu thân, Trần Quảng Thái chẳng những không chấp nhận mà còn buông nhiều câu cay độc mắng nhiếc viên ngoại. Tôi không dám nhắc lại, sợ e lão nhân gia càng thêm bực bội.

    Tên tiểu tử này thêm mắm dặm muối làm cho việc càng thêm tệ hại hơn. Bì Chữ Xương nghe kể đùng đùng nổi giận, nghiến răng nói:

    - Hay cho Trần Quảng Thái, mi dám vô lễ với ta! Vô cớ mắng ta thậm tệ, ta đâu để cho mi yên? Ta phải đầy ải con gái mi mới được. Ta phải làm cho mi thân hành đến hạ mình xin lỗi, tự nguyện đem con gái dâng cho ta mới thỏa lòng. Bọn bây có cao kiến gì không?

    Quản Thế Khoan nói:

    - Lão viên ngoại muốn báo thù ông ta, tôi có chủ ý này. Có phải viên ngoại quen thân với vị đương gia trong chùa ở ngoài thôn không? Vị hòa thượng ở chùa đó có tài ghê gớm lắm đấy. Viên ngoại cứ mời ông ta đến thương lượng tìm cách bắt con gái của Trần Quảng Thái về cho động phòng với công tử nhà ta. Một khi ván đã đóng thuyền thì Trần Quảng Thái có nước bó tay thôi. Ông ta muốn thưa lên quan, mình chịu khó đi hầu là xong chuyện.

    Bì Chữ Xương nghe nói, khen:

    - Ý kiến đó hay thiệt! Vậy ngươi đi mời Thông thiên hòa thượng Pháp Lôi đi!

    Ngôi chùa nhỏ ở ngoài thôn chính là hạ viện của Thông thiên hòa thượng Pháp Lôi. Từ khi trốn khỏi viện Di lặc, Pháp Lôi chạy về ngôi chùa nhỏ này ẩn nấu. Bì Chữ Xương đang định cho người đi mời thì vừa hay có gia nhân vào báo:

    - Hiện có Thông thiên hòa thượng đến thăm.

    Bì Chữ Xương lật đật bảo gia nhân:

    - Ra mời hòa thượng vào!

    Pháp Lôi vào phòng khách, hai bên chào hỏi xong, Bì Chữ Xương nói với Pháp Lôi:

    - Tôi đang định mời mà hòa thượng lại đến, thật kịp lúc quá! Hiện tôi có việc khó xử đây!

    - Bì đại ca, anh có việc gì ghê gớm thế? Anh cứ nói đi, tôi sẽ giúp anh, dù khó cách mấy, tôi cũng không từ!

    - Chúng ta là anh em tri kỷ, tôi cũng dám giấu chú việc này. Cũng bởi cháu trai của chú một hôm nhìn thấy con gái của Trần Quảng Thái xinh đẹp quá chừng nên đâm ra ốm tương tư. Tôi cho người đến cầu thân, Trần Quảng Thái chẳng những không bằng lòng mà còn buông ra những lời khó nghe. Tôi thiệt có miệng mà không nói ra lời, định cướp con gái hắn ta đem về cho thành thân với cháu nó rồi sau đó chịu ra hầu quan vậy. Nghe nói Trần Quảng Thái có một đứa cháu trai tên là Trần Lượng tài nghệ rất giỏi đang đi bảo tiêu, chắc hiện không có ở nhà. Tôi muốn nhờ hiền đệ cướp con gái của Trần Quảng Thái giùm, một là gỡ sĩ diện cho tôi, hai là cứu tánh mạng của cháu.

    Pháp Lôi nghe nói xong, đáp:

    - Anh muốn cướp người rất dễ, đó là chuyện nhỏ thôi! Hiện trong chùa tôi có hai người bạn gốc Tây Xuyên, một người tên Trại Vân Long Hoàng Khánh, còn người kia tên Tiểu táng môn Tạ Quảng. Hai người này đều có võ nghệ xuất chúng, bản lãnh cao cường, nên mời hai người này đến giúp đỡ mới được.

    - Thế thì còn gì bằng!

    Nói rồi Bì Chữ Xương lật đật sai người đến chùa mời, nói là Pháp sư phó mời Tạ gia và Hoàng gia đến nhà ta. Bọn thủ hạ vâng lời ra đi đến ngôi chùa ở ngoài thôn gọi cửa. Tiểu sa di đi ra hỏi:

    - Ông tìm ai?

    - Tôi là người của Bì viên ngoại. Pháp sư phó bảo tôi đến mời Tạ gia và Hoàng gia đến nhà Bì viên ngoại có việc cần.

    Tiểu sa di đi vào báo lại, Trại vân long Hoàng Khánh và Tiểu táng môn Tạ Quảng cùng theo về. Về đến nơi, thủ hạ vào trước bẩm báo. Bì Chữ Xương thấy hai người mới đến, người đi trước cao hơn bảy thước, lưng nhỏ vai ngang, đầu đội khăn phấn lăng bằng đoạn, phía trước trán niềng vàng, mình mặc tiễn tụ bào màu phấn lăng thêu hoa cùng khắp, lưng buộc dây loan đái, dưới chiếc quần ngắn lộ đôi giầy đế mỏng. Mặt hoa phấn dầu, trong trắng lộ xanh, với những chấm tàn nhang lỗ chỗ. Hai đạo chân mày nhỏ trên đôi mắt ba góc. Chiếc mũi chim ưng càng làm nổi bật bờ trán nhăn rúm, bên ngoài khoác áo choàng anh hùng bằng lông trên thêu ba đóa hoa mẫu đơn. Người này chính là Trại vân long Hoàng Khánh.




  2. #942
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 211
    __________________________________________________ ______________________________________


    Còn người đi sau mặc áo chẽn xanh, gương mặt đỏ sậm, hai đạo chân mày đưa đám xụ xuống trên đôi mắt điểu khách, tròng mắt đen ngời sáng lấp lánh, mắt trắng khi nhìn lộ hẳn ra ngoài khuôn thật không khác gì con quỷ điểu tử. Người này chính là Tiểu táng môn Tạ Quảng. Bì Chữ Xương lật đật bước tới trước thi lễ. Pháp Lôi nói:

    - Nhị vị hiền đệ, tôi xin giới thiệu với hai vị, đây là Bì viên ngoại.

    Nói xong, hai bên chào nhau rồi kéo vào trong phân ngôi chủ khách cùng ngồi xuống. Hoàng Khánh, Tạ Quảng hỏi:

    - Pháp huynh cho kêu hai anh em tôi đến có việc chi?

    - Hôm nay tôi đặc biệt mời hai vị hiền đệ đến nhờ giúp đỡ.

    - Việc gì thế?

    Thông thiên hòa thượng bèn đem việc cướp cô dâu nói qua một lượt. Tạ Quảng, Hoàng Khánh nói:

    - Ối, chuyện đó nhỏ mà! Hai tôi xin hiệp sức giúp đỡ.

    Pháp Lôi nói:

    - Bì đại ca, trước hết anh cho người đưa đến nhà Trần Quảng Thái 100 lượng bạc, hai cây đoạn hoa, cố ép ông ta giữ lại và nói tối nay sẽ có kiệu hoa đến rước dâu.

    Bì Chữ Xương hỏi gia nhân:

    - Tụi bay đứa nào đi lo việc này?

    Xa Chu và Quản Thế Khoan nói:

    - Để hai đứa tôi đi cho!

    Bì Chữ Xương lấy ngay 100 lượng bạc, hai cây đoạn hoa đưa ra. Quản Thế Khoan, Xa Chu cầm lấy đi đến nhà Trần Quảng Thái, bảo quản gia vào bẩm lại. Trần Quảng Thái nói:

    - Hai cái tên này đến đây làm gì kìa? Bảo chúng đến đây ta hỏi!

    Quản gia đưa bọn Quản Thế Khoan vào thư phòng, Trần Quảng Thái hỏi:

    - Quản Thế Khoan, chú còn đến đây làm gì nữa?

    - Tôi đến đưa sính lễ gồm 100 lượng bạc và hai cây đoạn hoa. Viên ngoại tôi nói Tôi nay sẽ có kiệu hoa đến đón dâu.

    Trần Quảng Thái nghe nói, ngạc nhiên hỏi:

    - Ai nhận lời các ngươi hồi nào mà hôm nay đưa sính lễ đến? Chú cứ nói bậy nói bạ không thôi, mau đem đồ về đi!

    - Không phải là chính miệng lão viên ngoại đã nói hay sao? Số yêu cầu là 100 lượng bạc, hai cây đoạn hoa, bây giờ đã đem đến đủ số rồi đấy. Tại sao viên ngoại lại không nhận? Nếu viên ngoại không đồng ý, tối nay cũng rước dâu thôi. Viên ngoại cứ tin tôi đi!

    Nói xong, hai tên bỏ 100 lượng bạc và hai cây đoạn hoa rồi ra ngoài đi một nước. Trần Quảng Thái nghe nói tối nay đến rước dâu, giận đến đỏ mặt tía tai, nói:

    - Bì Chữ Xương thiệt là đứa ngang ngược, giữa ban ngày ban mặt, thanh thiên bạch nhật như vầy mà dám vô lễ như thế chứ! Rõ ràng là nó muốn cướp đoạt phụ nữ nhà dân đây mà. Ta phải đi thưa nó mới được.

    Nói rồi đi vào bên trong nói với vợ, bảo kẻ tùy tùng thắng ngựa. Lão gia nhân Trần Phước và Trần Quảng Thái cùng ngồi ngựa đi thẳng đến nha môn huyện Đơn Dương, ngờ đâu có người báo cho Bì Chữ Xương biết trước rằng Trần Quảng Thái đã lên ngựa đi đến Đơn Dương tố cáo hắn tạ Bì Chữ Xương nghe báo như vậy bèn bảo Pháp Lôi:

    - Pháp sư huynh, anh cùng hai vị hãy ở nhà đợi tôi, tôi phải đến huyện Đơn Dương dàn xếp vụ này mới được.




  3. #943
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 211
    __________________________________________________ ______________________________________


    Dặn dò xong, Bì Chữ Xương bảo gia nhân dọn tiệc rượu đãi bọn Pháp Lôi, còn phần mình mang theo 500 lượng bạc, chuẩn bị hai con khoái mã và cùng một tên ác nô men theo đường tắt đi đến huyện Đơn Dương. Ngựa vừa nhanh lại đi theo đường tắt nên Bì Chữ Xương đến huyện Đơn Dương một hồi lâu mà Trần Quảng Thái chưa đến. Bì Chữ Xương đến nha môn, nhảy xuống ngựa chào hỏi. Các Ban đầu ở nha môn đều là chỗ quen biết, hỏi:

    - Bì viên ngoại, hôm nay đến đây có việc gì?

    - Tôi đến đây tìm thầy Cầu, phiền quý vị thông báo giùm.

    Tại nha môn có một vị chuyên trách về hỉnh sự của dân họ Cầu, gọi là Cầu Tử Hiền, là chỗ quen thân với Bì Chữ Xương. Hôm nay bỗng có trực ban lên báo:

    - Hiện có Bì Chữ Xương viên ngoại ở Trần gia bảo đến xin gặp.

    Cầu Tử Hiền nghe báo lật đật bảo mời vào. Bì Chữ Xương vào bên trong gặp Cầu tiên sinh, hai bên chào hỏi. Cầu tiên sinh hỏi:

    - Bì viên ngoại, hôm nay sao rảnh được mà đến đây thế?

    - Tôi hôm nay đến đây nhờ lão huynh một chút việc. Lát nữa có một người họ Trần, ông là Trần Quảng Thái chủ tiệm vải đến đây cáo báo tôi. Tôi chỉ yêu cầu anh giữ hộ Ông ta lại ba ngày. Sau ba ngày, tôi xin ra hầu quan với ông ấy. Tiện đây tôi gửi anh 500 lượng bạc để xài vặt. Xong việc này rồi tôi không dám quên ơn.

    - Cái đó dễ thôi. Việc này ở trong tầm tay tôi mà! Ông ta đến, tôi cứ giữ lại ba ngày không cho gặp quan là được. Viên ngoại cứ về đi, việc này để tôi tính.

    Bì Chữ Xương lập tức cáo từ. Cầu Tử Hiền bước ra chỗ thụ án gặp người trực nhật, dặn:

    - Hồi nãy có một người bạn gặp tôi nói có một người họ Trần sẽ đến kêu oan, nhờ tôi giữ ông ta lại ba ngày và đưa cho tôi 100 lượng bạc, tôi không muốn ăn một mình. Nghĩ ra chúng ta đều cơm sai sự Ở nha môn nên tôi chia cho các anh 50 lượng. Lát nữa đây họ Trần có đến kêu oan, ngàn muôn lần đừng để cho ông ấy đánh trống kêu oan, viện cớ ông ta đến náo loạn nơi trọng địa cửa quan, vọng nói điều quấy quá rồi bắt giữ ông ta lại.

    Người thụ án nói:

    - Đã là việc tiên sinh nhận lời giúp đỡ bạn bè, dù không cho chúng tôi tiền mà có lời tiên sinh dặn thì chúng tôi cứ làm theo thôi.

    - Vâng, thế thì tốt quá!

    - Đang nói tới đó thì từ bên ngoài Trần Quảng Thái cũng vừa tới cổng. Lão ta vừa xuống ngựa miệng đã lầm rầm kêu khổ:

    - Oan uổng ơi là oan uổng! Thanh thiên đại lão gia ơi, cho tiểu nhân minh oan!




  4. #944
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 211
    __________________________________________________ ______________________________________


    Trần Quảng Thái vừa bước lại định đánh trống minh oan thì vị Ban đầu trị nhật bước tới níu lại, nói:

    - Cái ông già này, vô cớ đến đây quấy nhiễu công đường, lính đâu, bắt giữ ông này lại cho ta!

    Lập tức họ lôi Trần Quảng Thái vào ban phòng. Trần Quảng Thái nói:

    - Tôi tới đây cáo báo Bì Chữ Xương, ông ta muốn cưỡng đoạt con gái tôi. Ông ta nhờ người đến cầu thân, tôi không bằng lòng, ông bỏ đại lụa và bạc lại, nói tối nay cho kiệu đến cướp dâu. Vì vậy tôi tới đây tố cáo hắn. Tại sao các vị lại ngăn cản không cho tôi thân oan?

    Các quan nhân nói:

    - Tôi không biết ông là ai, cũng không thể thả ông được. Đợi chừng lão gia chúng tôi thăng đường mới thả cho ông ra.

    Trần Quảng Thái nhảy dựng gấp như bị phỏng lửa, cố phân trần mọi cách cũng không được thả ra. Lão gia nhân sợ quá, chạy lộn trở về nhà, báo lại với Trần thái thái:

    - Không xong rồi, không xong rồi! Lão viên ngoại đến công đường kêu oan, không ngờ các quan ở nha môn bắt giữ viên ngoại lại. Sợ quá tôi không dám vào. Đại khái là các quan nhân ở đó bị Bì Chữ Xương mua chuộc rồi, họ tính giữ viên ngoại lại để tối nay đến cướp cô nương. Lão thái thái mau tìm cách đối phó đi.

    Lão thái thái và cô nương nghe báo khóc rống lên. Ngọc Mai nói:

    - Mẹ chẳng cần phải lo nghĩ làm chị Con cũng không thể để rơi vào tay bọn ác bá đó. Chi bằng con chết đi thì mọi việc kể như giải quyết xong.

    Đang nói tới đó thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, lão quản gia chạy ra mở cửa "a" lên một tiếng mừng rỡ!




  5. #945
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 212
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 212

    Nghe tin dữ Lôi Trần tìm ác bá;
    Vu đại đạo hãm hại hai anh hùng.

    Lão quản gia ra mở cửa, nhìn thấy người đến không phải ai xa lạ mà chính là Lôi Minh, Trần Lượng.

    Hai người này từ đâu tới?

    Trước đây, khi Tế Công ở viện Di Lặc đuổi chạy Thông thiên hòa thượng Pháp Lôi, Xích phát linh quang Thiệu Hoa Phong, cả ngàn bọn giặc, cứu bọn Lôi Minh, Trần Lượng, Phi tiên hỏa tổ Tần Nguyên Lượng, Lập địa ôn thần Mã Diêu Hùng bốn người và bảo Tần Nguyên Lượng không cần lên chùa Linh Ẩn làm chị Lại bảo Lôi Minh, Trần Lượng phải về nhà gấp. Sau khi Tế Điên dẫn Hà Lan Khánh, Đào Vạn Xuân đi rồi, Tần Nguyên Lượng và Mã Diêu Hùng cũng đi nốt, Lôi Minh, Trần Lượng mới kéo nhau về nhà. Hôm nay lão quản gia thấy thiếu chủ đã trở về, trong lòng lấy làm sung sướng, nói:

    - Đại gia về rồi, hay quá! Trong nhà có ý trông không biết chừng nào đại gia trở về. Hiện trong nhà đang gặp một họa tày trời đây!

    Lôi Minh, Trần Lượng nghe nói, ngạc nhiên hỏi:

    - Chuyện gì thế?

    - Xin mời hai vị vào trong rồi sẽ nói.

    Trần Lượng cùng Lôi Minh đi vào sảnh đường, lão quản gia rót trà mời họ. Trần Lượng hỏi:

    - Có chuyện gì vậy? Chú nói ra xem nào!

    - Chỉ tại hôm sinh nhật của lão viên ngoại có tổ chức một buổi hát ở ngoài thôn. Tên Bì Lão Hổ mất dạy ở thôn này thấy cô nương quá xinh đẹp nên mê mẩn. Bì Chữ Xương kêu Quản Thế Khoan đến làm mai. Lão viên ngoại là người lời ngay tâm thẳng trả lời không đồng ý, bảo rằng: Bì Chữ Xương có nguồn gốc không rõ ràng. Ngờ đâu Quản Thế Khoan trở về bỗng nhiên hôm nay trở lại cầm theo 100 lượng bạc và hai cây đoạn hoa bỏ đại đó nói là sính lễ, dù bằng lòng hay không tối nay cũng đến rước dâu. Lão viên ngoại cùng tiểu nhân ngồi ngựa lên huyện Đơn Dương tố cáo hắn. Không ngờ Bì Chữ Xương chạy chọt trước nên các quan nhân trên nha môn không cần hỏi nếp tẻ chi, cứ bắt giữ viên ngoại lại. Đại khái là tối hôm nay họ muốn đến cướp người. Tôi chạy về nói cho bà biết. Bà chỉ khóc ròng, còn cô nương thì muốn tìm cái chết. Cà nhà đang lúng túng không biết làm sao thì may quá đại gia trở về tới.

    Trần Lượng nghe nói tức giận đến nỗi ba thi thần nhảy dựng, năm linh hào khí bay cao. Còn chưa kịp nói thì Lôi Minh trợn mắt tròn xoe, nói:

    - Hay cho tên tù này!

    Nói rồi cung tay đấm lên bàn một cái, tách trà bị bể nát làm Trần quản gia sợ hết hồn. Lôi Minh nói:

    - Hay cho tên tiểu tử này, nhè thái gia mà chọc chớ! Lão Hổ vuốt râu nhè anh em ta mà ghẹo chớ! Được, được, được! Này lão tam, chúng mình đi kiếm nó giết chết cái mạng chó của nó mới hả cơn giận của ta.

    Trần Lượng nói:

    - Trần Phước, chú vào bên trong thưa lại với bà và cô nương là không cần phải sợ, có ta về đây. Ta và Lôi Minh ca đi kiếm hắn đây.

    Nói xong Lôi Minh, Trần Lượng ra khỏi nhà, thẳng đến nhà Bì Chữ Xương. Lôi Minh kêu lớn:

    - Ê, Bì Chữ Xương ra đây! Mi thừa lúc anh em ta vắng nhà mà dám hiếp đáp gia đình ta chớ. Mi thiệt là ăn tim hùm gan báo mới nhè thái tuế mà chọc giận, muốn vuốt râu hùm mà lại sờ trúng mắt chớ. Mi bộ không nghe danh đại thái gia sao mà đến chọc giận hả?

    Trần Lượng cũng ở trước cửa chỉ chỏ mắng chửi om sòm. Lúc đó có người chạy vào bẩm báo. Bì Chữ Xương mới ở huyện Đơn Dương về đến, đang ngồi ở thư phòng nói chuyện với Thông thiên hòa thượng Pháp Lôi, Trại vân long Hoàng Khánh, Tiểu táng môn Tạ Quảng. Bên ngoài có tên thủ hạ chạy vào báo:

    Viên ngoại ơi, không xong rồi! Có cháu Trần Quảng Thái là Trần Lượng cùng với một người tên là Lôi Minh đến trước cửa nhà ta mắng chửi om sòm, kêu đích danh viên ngoại ra mà chửi.





  6. #946
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 212
    __________________________________________________ ______________________________________


    Quản Thế Khoan ở một bên nói xen:

    - Thưa viên ngoại, việc này hỏng to! Hai người này đụng tới không được đâu! Nghe nói họ giết người không kịp nháy mắt. Vậy mình phải làm sao đây?

    Bì Chữ Xương nghe nói sợ xanh cả mặt. Pháp Lôi nói:

    - Hai người này chẳng dễ gì đụng đến họ, viên ngoại đừng nên ra ngoài tốt hơn, tôi đã có chủ ý. Quản Thế Khoan kề tai nghe dặn... như vầy... như vầy... Hãy đi mau đi!

    Quản Thế Khoan gật đầu đồng ý, lật đật bước ra ngoài, thấy Lôi Minh, Trần Lượng đang mắng chửi huyên thuyên. Quản Thế Khoan cười hì hì, bước tới nói:

    - Hai vị đại thái gia thôi đừng mắng chửi nữa.

    Lôi Minh, Trần Lượng nói:

    - Chú mau kêu tên họ Bì ra đây gặp ta!

    - Viên ngoại chúng tôi hiện không có ở nhà. Hai vị đại thúc hãy bớt giận, nghe tôi phân tỏ vài lời.

    - Chú họ gì?

    - Tôi họ Quản. Chúng ta đều là người cùng phường kể ra cũng không xa lạ gì nhau. Trần đại thúc đừng có mắng chửi nữa. Việc này đại thúc chỉ nghe ở một phía mới nổi nóng như vậy chứ Bì viên ngoại chúng tôi đâu có nhờ ai đến cầu thân. Hồi nãy viên ngoại chúng tôi cũng có nghe việc này, chắc là kẻ tiểu nhân nào đó muốn quấy động thị phi, vu không cho viên ngoại chúng tôi là muốn cướp dâu. Viên ngoại chúng tôi muốn tìm biết xem ai là người đem sính lễ đến nhà đại thúc. Tìm được người đó rồi dù cho lão nhân gia bên đại thúc có bỏ qua chớ viên ngoại chúng tôi không bỏ qua đâu. Đây chắc có kẻ thù oán với hai nhà Trần và Bì muốn tìm cách ly gián để cho hai bên chống đối nhau chơi đấy. Hai vị đại thúc hãy về trước đi, viên ngoại chúng tôi thiệt không có ở nhà. Nghe nói Trần lão viên ngoại lên huyện Đơn Dương không trở về, viên ngoại chúng tôi nhờ người đi nói giúp để Trần lão viên ngoại được trở về. Viên ngoại chúng tôi muốn gặp Trần lão viên ngoại để hỏi cho ra lẽ ai là người gây ra việc này. Hai vị đại thúc hãy về chờ tin, viên ngoại chúng tôi trở về nhà thế nào cũng qua gặp đại thúc.

    Trần Lượng nghe xong, nói với Lôi Minh:

    - Nhị ca, ở đây họ không dám nhận, chúng ta nên trở về nhà trước, xem chú tôi đã về hay chưa rồi sẽ tính.

    Trần Lượng và Lôi Minh trở về nhà gặp bà thím thuật lại những việc vừa rồi. Lão thái thái thấy Trần Lượng đã về cũng yên tâm một phần. Tối hôm đó, không có kiệu nào đến cướp người, Trần Quảng Thái cũng không thấy trở về. Lôi Minh, Trần Lượng nghỉ ở nhà trước vẫn để tâm đề phòng nhưng không có việc gì xẩy ra. Sáng sớm hôm sau thức dậy rửa mặt uống nước trà xong, Trần Lượng định sai người đến huyện Đơn Dương dọ hỏi, bỗng nghe có tiếng gõ cửa bên ngoài. Trần Lượng và Lôi Minh bước ra xem. Bên ngoài đứng sẵn hai vị Ban đầu ở huyện Đơn Dương, một vị họ Lưu, một vị họ Đỗ, bảy tám tên tùy tùng và một cỗ xe. Trần Lượng nhìn ra người quen mới hỏi:

    - Hai vị Ban đầu đến đây có việc chi?

    Đỗ đầu, Lưu đầu nói;

    - Hai vị có ở nhà thì hay quá! Các vị đã phạm tội rồi, mời các vị theo tôi lên nha môn. Chúng ta đều là chỗ quen biết, nể mặt nhau tôi không làm khó dễ hai vị, xin mời hai vị lên xe cho.





  7. #947
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 212
    __________________________________________________ ______________________________________


    Lôi Minh, Trần Lượng nghe thấy câu đó không khỏi ngạc nhiên, hỏi:

    - Tôi phạm tội gì nào?

    Lưu đầu nói:

    - Việc của hai vị làm sao hỏi chúng tôi. Giấy làm sao gói được lửa? Hai vị muốn nói gì cứ lên xe đã, đến nha môn sẽ nói sau.

    Lôi Minh, Trần Lượng cũng chẳng biết là việc gì, chẳng thể không đi được. Ngay lúc đó kêu quản gia vào trong cho thái thái hay, hai người lên xe cùng đến huyện Đơn Dương. Khi hai người xuống xe vào đến Ban phòng, Lưu đầu, Đỗ đầu nói:

    - Hai vị cảm phiền một chút nhé!

    Nói xong kêu người lấy dây trói nghiến Lôi Minh, Trần Lượng lại rồi cắt người canh giữ. Các quan nhân đi vào một lát rồi dẫn Lôi Minh, Trần Lượng đến dinh quan Tri huyện. Lệnh truyền ba ban Tráng, Tạo, Khoái chuẩn bị hầu, quan huyện sẽ thăng đường thẩm vấn. Truyền đem sai sự ra trước, các nguyên biện cầm dây xích dẫn Lôi Minh, Trần Lượng ra trước công đường. Kế có tiếng hô:

    - Nơi Thất Lý Phố chặn đường của ngự nhiệm quan trưởng, làm bị thương ba người, cướp đi áo quần, đồ trang sức và tiền bạc, kẻ đứng đầu là Lôi Minh và Trần Lượng, hãy đưa vào!

    Hai người nghe hô, sợ đến hồn bay ngàn dặm.

    Vào công đường, hai người quỳ xuống báo danh:

    - Tiểu nhân là Lôi Minh, tiểu nhân là Trần Lượng xin dập đầu bái kiến lão gia.

    Quan Tri huyện bên trên vỗ kỉnh đường thét hỏi:

    - Này Lôi Minh, Trần Lượng! Hai người ở tại địa phương ta, nơi Thất Lý Phố ngoài cửa Tây chận đường quan trưởng đi trấn nhiệm, đả thương ba người, cướp lấy quần áo, đồ trang sức và tiền bạc. Đồng bọn có bao nhiêu người, hãy khai báo mau!

    Lôi Minh, Trần Lượng bò tới nửa bước, dập đầu hành lễ. Trần Lượng thưa:

    - Kính bẩm lão gia, tôi ở Trần gia bảo, suốt mấy đời nay, gia truyền nghề buôn bán. Chúng tôi là hai anh em kết nghĩa sống về nghề bảo tiêu, mới từ xa trở về đây, đâu có làm điều gì phạm pháp? Địa phương của lão gia có vụ án đốt đèn cầm gậy cướp của giết hại người, hai chúng tôi hoàn toàn không rõ biết. Cầu xin lão gia thi ân cứu xét.

    Quan Tri huyện nạt lớn:

    - Hai tên này, đã lên công đường mà còn già hàm chối cãi hả? Chờ cho bản huyện xét hỏi năm lần bảy lượt, tra khảo bằng cực hình, thịt da rách nát, chừng đó mới nhận tội thì đã muộn màng rồi! Đồng bọn của tụi bay có bao nhiêu người? Cứ khai thật ra đi!

    Lôi Minh, Trần Lượng nói:

    - Tiểu nhân thật tình oan uổng, cầu xin đại lão gia đèn trời soi xét.

    Quan huyện nổi giận, thét:

    - Hai tên này thiệt là giảo hoạt đây, dám ở trước bản huyện chối bây bẩy chớ! Đại khái là nhẹ tay hỏi tội bây chẳng chịu khai mà! Bây đâu, kéo chúng ra đánh mỗi đứa 40 hèo cho ta!

    Trần Lượng nói:

    - Xin lão gia tạm dứt cơn thịnh nộ, tạm khoan gia hình, tiểu nhân xin có lời trình thưa.

    Bọn quan môn khoái mã ở nha môn vốn là chỗ quen biết. Họ biết Trần Lượng là người lục lâm trong mấy nhóm tại địa phương này. Họ biết rõ Trần Lượng tại địa phương này không hề gây án, hiện tại vâng theo trát của quan huyện phải bắt gấp Lôi Minh, Trần Lượng mà thôi. Mã khoái ở một bên nói:

    - Hai người nói thật ra đi, lão gia khỏi phải động hình.

    Trần Lượng nói:

    - Xin lão gia đèn trời soi xét cho. Tiểu nhân ở Trần gia bảo tại huyện Đơn Dương từ bao lâu nay, chú tôi mở tiệm vải ở địa phương này, các quan nhân dưới quyền của lão gia cũng biết rõ điều này. Còn Lôi Minh đây là người ở Long Tuyền Vụ, cùng tôi kết bạn từ nhỏ. Hai tôi hiện đang làm bảo tiêu, hôm qua mới trở về nhà, sáng nay lão gia sai người đến bắt trói chúng tôi và bảo là chúng tôi cướp của hại người ở Thất Lý Phố. Việc đó chúng tôi thiệt sự là không biết. Nếu lão gia muốn dùng nghiêm hình để tra khảo, hai tôi thọ hình không thấu, lão gia bắt hai tôi nhận mưu phản đại nghịch, hai tôi cũng đành nhận thôi. Nhưng lấy gì làm bằng? Lấy gì làm chứng? Lão gia đã làm quan thì mỗi mỗi phải rõ ràng mới được!

    Quan Tri huyện nghe nói thế, bảo:

    - Hai tên này còn nói quan huyện xử ép tụi bây chớ! Không cho tụi bây thấy chứng cớ, tụi bây còn già hàm chạy tội.

    Nói rồi quan huyện phát lệnh bài sai sự. Giây lát nghe tiếng xích sắt khua vang, quan nhân đưa một phạm nhân đến. Trần Lượng nhìn thấy người này, giật mình phát run, chắc mẽm phen này khó sống.





  8. #948
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 213
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 213

    Nhớ cừu xưa, tên giặc hại Lôi Trần;
    Lấy khẩu cung, hào kiệt bị quan hình.


    Nhìn thấy tên giặc bị điệu đến công đường, Trần Lượng cơ hồ muốn ngất xỉu, chắc mẻm phen này khó toàn tánh mạng. Tên giặc khai một tiếng, khác nào cắn một miếng cắm phập xương ba phân. Trần Lượng nhận ra tên giặc chính là Tống Bát Tiên.

    Hồi trước Trần Lượng, Lôi Minh, Dương Minh vâng lệnh Tế Công đem thơ đến Mã Gia Hồ. Trần Lượng đang ngồi xổm đi cầu, Tống bát Tiên mạo xưng là Thánh thủ bạch viên Trần Lượng lén ám toán, bị Trần Lượng bắt được. Theo ý Lôi Minh, Trần Lượng lúc đó định giết hắn, nhưng Oai trấn bát phương là người quân tử, nhân hậu, chẳng những khuyên Trần Lượng đừng giết hắn mà còn cho hắn năm lượng bạc để làm vốn buôn bán. Nào ngờ tên tiểu tử này đã quen theo thói ác, tại Thất Lý Phố ở địa phương đốt đèn cầm gậy giết chết ba tên gia đinh, cướp đi áo quần đồ trang sức và tiền bạc. Đồng vụ bọn này có năm sáu tên, sau khi chia tang vật đều đi tứ tán cả. Chỉ có tên tiểu tử này không đi nên bị mã khoái của huyện Đơn Dương bắt được. Qua một lần thẩm tra trước công đường, hắn khai tuốt luốt hết.

    Quan Tri huyện hỏi hắn:

    - Đồng bọn có bao nhiêu người?

    - Có Thông thiên hòa thượng Pháp Lôi, Tiểu táng môn Tạ Quảng, Trại vân long Hoàng Khánh, và mấy người nữa đều là dân Tây Xuyên. Ở Thất Lý Phố đón đường quan nhậm chức, giết chết ba tên gia đinh, tang vật đem chia đều, bọn họ đều cao chạy xa bay, tôi cũng không biết đi hướng nào. Tôi được chia mấy mươi lượng bạc, liên tiếp thua mấy canh bạc sạch nhẵn.

    Quan huyện nghe khai, trước hết truyền đem nhốt hắn vào ngục. Tống Bát Tiên lúc đầu cũng không định hại Lôi Minh, Trần Lượng. Chỉ tại Lôi Minh, Trần Lượng đứng ở trước cổng nhà Bì Chữ Xương mắng chửi om sòm, Thông thiên hòa thượng Pháp Lôi kêu Quản Thế Khoan ra trước dùng lời ngon ngọt an ủi họ, dụng kế để cho Lôi Minh, Trần Lượng đừng đi. Pháp Lôi nói:

    - Bì viên ngoại, hai người này không dễ đụng đến đâu! Lúc bình thường họ ra ngoài làm việc, thế nào lại không có gây cừu thù với người khác, họ cũng không để cho hai người này yên đâu!

    Bì Chữ Xương nói:

    - Hiền đệ có cao kiến gì không?

    - Không hề chi. Tôi có một kế tuyệt diệu lắm, có thể đưa hai người này đến chỗ chết lắm đó! Đánh họ thì phải một lang, hai độc, ba tuyệt kế. Lượng nhỏ chẳng phải quân tử, không độc đâu là trượng phu. Anh nếu không trị họ, họ cũng không tha anh đâu. Hậu hoạn sẽ lớn lắm đấy. Không cần nhiều, anh chỉ tung ra vài trăm lượng bạc có thể lấy tánh mạng họ như chơi.

    Bì Chữ Xương nói:

    - Mấy trăm lượng đã có sẵn đây. Mà làm cách nào?

    Hiện nay ở trong ngục huyện Đơn dương đang giam tên Tống Bát Tiên. Tên này phạm tội ở Thất Lý Phố chận đường quan nhậm chức cướp của, giết chết ba tên gia đinh. Vụ án tôi có nhúng tay vào nhưng hắn không biết tôi còn có một ngôi chùa tại địa phương này. Anh đến lao ngục chi tiền ra để được vào thăm rồi mua chuộc Tống Bát Tiên, trước mặt quan huyện khai man cho Lôi Minh và Trần Lượng, chắc chắn thế nào họ cũng bị bắt giữ. Bị hình khảo tra, họ không chịu nổi đành phải nhận bừa thôi. Bọn họ thân thọ quốc pháp thì một là trừ được hậu hoạn, hai là nếu cướp con gái của Trần Quảng Thái, không làm cách này thì không xong đâu. Khi gặp Tống Bát Tiên, đừng nhắc về việc gặp bọn tôi nhé!

    Bì Chữ Xương nói:

    - Phải đó, tôi phải đến huyện Đơn Dương ngay mới được.



  9. #949
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 213
    __________________________________________________ ______________________________________


    Nói rồi lập tức vào nhà trong lấy theo 500 lượng bạc, sắp đặt hai cỗ xe ngựa cùng kẻ tùy tùng thẳng lên huyện Đơn Dương. Bì Chữ Xương vừa xuống ngựa, các quan nhận ra người quen bèn hỏi:

    - Bì viên ngoại, ông đến đây có việc chi?

    - Tôi vào ngục thăm một người bạn.

    Bảo gia nhân giữ ngựa, Bì Chữ Xương đem theo 10 phong bạc bước tới cửa ngục kêu gọi. Viên quan ngục bước ra hỏi:

    - Ông tìm ai?

    - Xin hỏi tôn giá họ gì?

    - Tôi họ Tiền.

    - Tôi có 200 lượng bạc xin gởi ông uống trà. Tôi muốn gặp Tống Bát Tiên nói vài câu, có được không?

    Quản ngục nghe nói đến tiền mắt sáng rỡ, nói lia lịa:

    - Được, được chớ!

    Lập tức mở cửa ngục đưa Bì Chữ Xương vào phòng mình ngồi đợi Tống Bát Tiên tới rồi tránh đi chỗ khác. Tống Bát Tiên chưa hề quen biết với Bì Chữ Xương, bước vào phòng hỏi:

    - Tôn giá tìm tôi phải không?

    - Đúng thế, chú có phải là Tống Bát Tiên không?

    - Vâng, chính tôi.

    - Tôi họ Bì, đến nhờ chú một việc. Hiện giờ huyện nha kết thúc vụ án chưa?

    - Chưa, mới có thẩm vấn một lần, còn chưa định án. Năm sáu người hành sự mà mới chỉ bắt được có một mình tôi thôi.

    - Nếu như vậy thì càng hay. Tôi có hai đứa cừu thù, khi chú ra nơi xét xử cứ một mực cung khai là bọn họ cầm đầu giúp chú. Tôi để lại cho chú 200 lượng bạc cho chú lót tay. Ở hàng quán muốn ăn cái gì cứ gọi cái đó. Sau này tôi sẽ chi thêm 1.000 lượng bạc lo lót quan trường chạy tội cho chú.

    Tống Bát Tiên xưa nay là kẻ nghèo khổ, trong tay không có tiền lại không có bè bạn, vào trong ngục cũng không ai săn sóc. Ăn một chén cơm tù cũng không đủ no, nghe Bì Chữ Xương nói bùi tai quá, vừa có tiền lại vừa có ăn, còn có người lo lót chạy tội cho nhẹ án, đại khái sống không được thì vui lúc nào được lúc nấy, trước hết không bị hành hạ là được rồi! Tống Bát Tiên trong lòng rất khoái, hỏi:

    - Bì đại gia, ông muốn tôi vu cho ai?

    - Tại Trần gia bảo ở địa phương này có Lôi Minh, Trần Lượng mở tiệm bán vải. Hiện giờ họ có ở nhà đấy!

    - Hai tên Trần Lượng, Lôi Minh tôi có biết. Hơn nữa trước đây tôi và họ cũng có thù hiềm, có lần tôi bị Trần Lượng bắt giữ. Việc này ông cứ để tôi lo, chỉ cần ông để tâm đến tôi là được.

    Bì Chữ Xương lập tức để lại cho Tống Bát Tiên 200 lượng bạc rồi ra khỏi ngục. Lại đến gặp vị trực đường, nhờ vị này tối hôm nay khi sắp xếp các vụ án, đưa vụ án Tống Bát Tiên ra xử trước, rồi đưa cho vị trực đường 50 lượng bạc. Quan huyện xử án, xử vụ nào trước vụ nào sau đều do vị trực đường này sắp xếp cả. Ông ta xếp ai trước thì xét người đó. Bì Chữ Xương thu xếp ở nha môn xong, đến tiệm cơm chuyên cung cấp tin tức cho Tống Bát Tiên, viết một lá thư đưa vào trong ngục. Bảo chưởng quỹ tiệm cơm biết trong ngục có Tống Bát Tiên ăn uống bao nhiêu tiền cứ đến ta mà lấy. Chưởng quỹ đồng ý vì biết Bì viên ngoại là một vị tài chủ rất sộp. Bì Chữ Xương thu xếp công việc xong trở về nhà.



  10. #950
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 213
    __________________________________________________ ______________________________________


    Tối lại quan Tri huyện thăng đường, thấy vụ tra xét đầu tiên là vụ Tống Bát Tiên đón đường cướp của giết người ở Thất Lý Phố. Quan huyện truyền đưa Tống Bát Tiên lên. Nguyên biện đưa Tống Bát Tiên ra trước công đường, quan huyện hỏi:

    - Tống Bát Tiên, ngươi ở Thất Lý Phố chận đường cướp của giết chết ba người, đồng bọn mi tất cả có mấy người?

    Tống Bát Tiên nói:

    - Tiểu nhân không dám công khai sợ lão gia nổi giận, bọn tôi tất cả là sáu người, ba người đều đã về Tây Xuyên rồi, còn lại hai người cầm đầu hiện ở Trần gia bảo tại địa phương này, một người là Thánh thủ bạch viên Trần Lượng, còn người kia là Phong lý vân yên Lôi Minh. Ban đầu hai người này đề xướng, bọn tôi a tòng, cướp được 800 lượng bạc, họ chia tôi 80 lượng còn hơn 700 lượng họ lấy hết. Đó là lời khai sự thật không một câu dối trá.

    Quan Tri huyện nghe khai như thế mới ra trát đòi bắt trói ngay Lôi Minh, Trần Lượng giải về. Hôm nay trước công đường Lôi Minh, Trần Lượng hỏi quan Tri huyện lấy gì làm bằng chứng, quan huyện mới truyền dẫn Tống Bát Tiên ra đối chất.

    Tống Bát Tiên ra trước công đường quỳ lạy, quan Tri huyện hỏi:

    - Này Tống Bát Tiên, ngươi có biết hai người kia không?

    Tống Bát Tiên nói:

    - Lôi đại ca, Trần đại ca, hai anh thú nhận việc này đi! Vụ này các anh khởi xướng đầu tiên. Đánh cướp nhà quan đi trấn nhiệm, giết chết ba tên gia đinh lấy được 800 lượng bạc, hai anh nói tôi là phổ ky không thể cho nhiều, chỉ lấy một phần thôi, còn lại chín phần các anh lấy hết. Hiện nay tôi bị bắt giữ, hai anh không thèm ngó ngàng tới, làm gì cũng không biết. Tôi bị bắt thọ hình, tính là chịu một mình thôi, không muốn kéo hai anh vào làm chi. Ai bảo các anh vô tình? Thôi thì chúng ta cùng ăn một chỗ, cùng vui buồn một chỗ, vậy chúng ta cùng cung khai để lãnh án chung luôn!

    Lôi Minh, Trần Lượng nghe Tống Bát Tiên nói, giận đến tím mặt. Quan huyện ngồi bên trên gõ kỉnh đường hét:

    - Lôi Minh, Trần Lượng! Hai đứa bây còn chối quanh co chưa chịu khai ra à? Đợi bản huyện ba lần bảy lượt tra hỏi, chừng thịt da rách nát mới chịu cung chiêu hả?

    Trần Lượng nói:

    - Tống Bát Tiên, tên tiểu bối này ăn nói bậy bạ không thôi! Trước công đường có thần làm chứng, họ Trần ta có bao giờ cùng với mi làm việc trộm cướp đâu? Ai quen thân với mi ? Mi vô cớ ra ngoài gây án rồi đổ riệt cho họ Trần ta. Trước đây ta không nỡ giết mi, bởi lòng thương mà sanh họa hại này!

    Tống Bát Tiên nói:

    - Hai anh không cần chối cãi quanh nữa, tôi đã cung khai sự thật hết rồi, các anh không khai không được đâu!

    Lôi Minh tức giận lắm đến nỗi ba thi thần nhảy dựng, năm linh khí bay cao, trợn mắt nghiến răng nói:

    - Hay cho thằng tù này, hai đứa tao cùng với mi xưa kia không oán, gần đây không cừu, sao mi lại ngậm máu phun người như thế?



Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •