DIỄN ĐÀN PHẬT PHÁP THỰC HÀNH - Powered by vBulletin




Cùng nhau tu học Phật pháp - Hành trình Chân lý !            Hướng chúng sinh đi, hướng chúng sinh đi, để làm Phật sự không đối đãi.


Tánh Chúng sinh cùng Phật Quốc chỉ một,
Tướng Bồ Đề hóa Liên hoa muôn vạn.

Trang 56/106 ĐầuĐầu ... 646545556575866 ... CuốiCuối
Hiện kết quả từ 551 tới 560 của 1052
  1. #551
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 114
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 114

    Trịnh Huyền Tu quán rượu gặp Hòa thượng,
    Thẩm Diệu Lượng nghe ca biết Thánh tăng.

    Tế Điên bước vào tửu lầu tìm một chiếc bàn ngồi xuống. Phổ ky dọn chén đũa ra, lão đạo sĩ hỏi:

    - Này phổ ky! Ở đây có bán đồ chay không? Tôi ăn chay.

    - Thưa có!

    Tế Điên nói: - Ta ăn mặn hè!

    - Mặn chay có hết mà! Phổ ky nói:

    - Chú đem cho đạo gia một miếng tầu hũ rán trước đi! Tế Điên nói - Ta kính lão đạo đó!

    Lão đạo nghĩ bụng: "Hòa thượng này không quen với mình, lại kính đồ chay cho ta, ta phải kính lại mới được:. Bèn lật đật gọi phổ ky:

    - Chú đem cho sư phó một món chiên nhé! Ta kính Ngài đó.

    Phổ ky dạ ran, giây lát thức đem lên đủ. Tế Điên muốn uống rượu, bèn kêu phổ ky:

    - Đem cho lão đạo sĩ một đĩa giá chua, ta kính Ngài.

    Lão đại sĩ lại kêu cho Tế Điên một chén vò viên; Tế Điên kêu cho lão đạo sĩ một đĩa đậu hũ xào, lão đạo kêu lại một đĩa thịt dê; Tế Điên kêu một tô canh cải trắng, lão đạo kêu lại một đĩa thịt ram. Hai người kêu qua kêu lại tặng nhau. Tế Điên kêu phổ ky lại nói:

    - Lát nữa đạo gia ăn hết bao nhiêu tiền, để ta trả cho nhé!

    - Vâng ạ!

    Lão đạo sĩ nghe nói thế, khi ăn xong kêu phổ ky tính tiền và bảo:

    - Hòa thượng ăn hết bao nhiêu tiền để ta trả cho nhé!

    Tế Điên lật đật nói:

    - Đạo gia đừng làm thế! Để tôi trả cho.

    Lão đại sĩ nói rồi bèn mở túi ra, trong túi có 200 lượng bạc. Tế Điên nói:

    - Để tôi trả cho!

    Nói xong lấy tay cướp lấy chiếc túi của lão đạo sĩ cầm đi xuống lầu. Lão đạo sĩ cho rằng Hòa thượng có tính mau mắn, đi xuống lầu để trả tiền nên không giật túi lại. Lão đạo sĩ đợi một hồi lâu không thấy Tế Điên trở lên, mới kêu phổ ky xuống xem thử. Phổ ky trở lên trả lời:

    - Hòa thượng đã đi từ nãy rồi!

    Lão đạo sĩ nghĩ thầm: "Hòa thượng này là tên lường gạt, lấy mất 200 lượng của ta mà cũng không trả tiền cơm nữa". Nay mắn lão đại sĩ còn một ít bạc vụn trong túi, bèn lấy ra trả tiền cơm, rồi xuống lầu đuổi theo Hòa thượng. Đi tới đầu thôn, lão đạo thấy Hòa thượng đang ngồi tại cổng thôn mở bao bạc ra và tự nói lẩm nhẩm: - Cái này là Cao bạch, cái này là Thành sắc, cái này là Thái hồ, không biết có tốt hay không?

    Lão đạo sĩ Trịnh Huyền Tu thấy vậy mới nói:

    - Hay cho ông Hòa thượng! Ông cướp bạc của tôi còn nói thành sắc này thành sắc nọ hử?

    Nói rồi chạy tới đánh lia lịa. Tế Điên bèn đếm: 1 đấm, 2 đấm... Lão đạo sĩ đánh đến 5 đấm, Tế Điên bèn nói:

    - Để ta đấm lại ông chớ!





  2. #552
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 114
    __________________________________________________ ______________________________________


    Nói xong giằng lão đạo sĩ xuống đánh 5 đấm. Tế Điên đứng dậy nói:

    - Ông đánh lại ta!

    Lão đạo sĩ lại đánh. Tế Điên lại giằng lão đạo sĩ xuống đánh 5 đấm. Người ta thấy vậy bu lại xem, nhưng chẳng ai can ra. Có người nói:

    - Hai vị này đánh nhau coi cũng được quá! Mỗi người đánh 5 đấm.

    Người khác nói:

    - Hòa thượng công bằng hơn! Đánh lão đạo 5 đấm rồi tự mình nằm xuống bảo lão đạo đánh; còn lão đạo không công bằng chút nào, phải đợi Hòa thượng đè xuống mới chịu nằm.

    Lão đạo sĩ nghe nói giận quá, trả lời:

    - Ta mà không công bằng à? Ông ấy ăn của ta một bữa cơm, lại giựt của ta 200 lượng bạc chạy đi, mà ta lại không công bằng à?

    Mọi người muốn khuyên giải thì đằng kia Thẩm Diệu Lượng, Lý Diệu Thanh, Chữ Đạo Duyên chạy tới. Thẩm Diệu Lượng nói:

    - Này Hòa thượng! Tôi đang tìm ông thì gặp ông ở đây! Tôi hỏi ông nè, tại sao ông khinh dể đồ đệ tôi quá vậy?

    - Cái đó là tự đồ đệ của ông vô cớ xía vô chuyện của người. Ta bảo cho ông biết: này Thẩm Diệu Lượng! Cả đến ông, ta cũng không coi ra gì nữa mà!

    - Này Hòa thượng! Ông có bao nhiêu lai lịch mà dám nói lớn lối như vậy?

    - Có bao nhiêu lai lịch hử? Hãy nghe mấy câu ta nói đây:

    Xưa kia anh kiệt bốn phương đồn,

    Giết vợ tìm vào học đạo tôn,

    Hàm Linh ban tặng Phân quang kiếm,

    Mới nhập Tam Thanh cổ đạo môn.


    Thẩm Diệu Lượng nghe Tế Điên đọc mấy câu, rất đỗi kinh ngạc! Thật ra Thẩm Diệu Lượng trước kia là người Giang Tây, sống về nghề bảo tiêu tên là Thẩm Quốc Đống, oai danh vang dội khắp nơi, thường đi bảo tiêu xa. Vợ Ở nhà là Tào thị và con, hai người sống qua ngày. Ngày kia, Thẩm Quốc Đống rảnh việc ở nhà bèn đi ra tiệm uống trà, nghe ở bàn bên có hai người nói chuyện phiếm. Họ nói:

    - Việc trên thế gian này khó mà nói cho hết! Bậc đại trượng phu khó khỏi vợ không hiền, con không hiếu. Như Thẩm Quốc Đống là bậc anh hùng đi bảo tiêu xa, vợ ở nhà lại làm chuyện lén lút xấu hổ; đáng tiếc Thẩm Quốc Đống anh hùng như vậy mà vợ làm mất hết danh tiếng!

    Người kia nói:

    - Sao mà anh biết?

    Người nọ đáp:

    - Tôi có người bà con ở gần nhà của Thẩm Quốc Đống. Tôi thường đến đó chơi. Nghe nói vợ của Thẩm Quốc Đống thật là vô liêm sỉ! Việc này nếu để Thẩm Quốc Đống biết được thì mất mạng như không.

    Người kia nói:

    - Cũng không chắc gì ông ấy biết. Có ai dám nói ra đâu!





  3. #553
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 114
    __________________________________________________ ______________________________________


    Thẩm Quốc Đống ngồi một bên nghe thấy hết, nhưng cố làm như không biết gì, vả lại cũng không biết hai người đó là ai. Còn hai người này chỉ nghe tên Thẩm Quốc Đống mà chưa thấy mặt bao giờ. Thẩm Quốc Đống nghe việc ấy xong, trở về nhà, cũng không đề cập chuyện ấy. Ngày kia, Thẩm Quốc Đống nói định đi ra ngoài, Tào thị hỏi:

    - Anh đi bao lâu mới trở về nhà?

    - Có việc gấp phải mất hơn hai tháng mới về.

    Thẩm Quốc Đống đi ra khỏi nhà, bèn đến một trấn nhỏ cách nhà khoảng ba dặm, tìm một quán trọ ngụ đỡ. Tối lại, khi sang canh, tự mình cắp dao ngầm trở về nhà dò xét, không thấy động tĩnh chi, bèn về quán ngủ lại. Tối hôm sau vào khoảng canh hai, Thẩm Quốc Đống lại trở về nhà dò xét, thì nghe trong nhà có tiếng gái trai cười giỡn. Thẩm Quốc Đống đến bên cửa sổ xoi lỗ giấy nhìn vào: vợ hắn ăn mặc chải chuốt, trang sức đẹp đẽ. Trên giường đặt một chiếc bàn thấp, trên bàn rượu thịt đầy đủ, ngồi một bên là một vị văn sinh công tử đẹp đẽ ưa nhìn. Thẩm Quốc Đống nhận ra là Tôn công tử ở sát nhà mình tên là Tổ Nghĩa, hiệu Tú Phong. Vị này vốn dòng dõi nhà quan, cha ông đã từng làm chức Giáo học, nhưng vì tổ tiên không đức hạnh mới sanh ra hạng con cháu lưu đãng, thông gian với Tào thị như thế! Kế nghe Tào thị nói:

    - Hai ngày nay hắn ta ở trong nhà, tôi sợ công tử đến, hai đàng chạm mặt e có nhiều điều bất tiện! May mà hắn lại đi, dễ chừng đến hơn hai tháng.

    Vị công tử kia nói:

    - Nàng ơi! Hai hôm nay ta thiệt là sách vở biếng xem, cơm nước nuốt không trôi, chỉ hận mình không được cùng nàng vui chung một chỗ. Được như vậy mới toại lòng ta!

    - Công tử có muốn cùng nhau làm vợ chồng lâu dài chăng?

    - Làm chồng vợ lâu dài là thế nào?

    - Công tử mua cho em một gói thuốc độc, đợi hắn về, em dọn tiệc tẩy trần, bỏ thuốc độc vào trong rượu thuốc chết hắn đi. Như vậy chúng ta há chẳng phải là làm chồng vợ lâu dài sao?

    Thẩm Quốc Đống nghe tới đó trong lòng khó chịu, tự nghĩ rằng: "Chí thân không ai bằng cha con, gần gũi không ai hơn vợ chồng, mà bây giờ thiệt là: Chồng vợ đồng giường, lòng xa trăm dặm!". Rồi xông vào nhà giết chết hai kẻ gian dâm ấy. Thẩm Quốc Đống định đầu cáo với quan huyện để chịu án cho xong, nhưng lại nghĩ: "Người ta sống trên đời giống như một giấc mộng dài! Công danh giàu có, vợ đẹp con khôn chỉ toàn là giả, rốt cuộc đều không. Chi bằng xuất gia là khỏe nhất!".

    Nghĩ như vậy rồi, Thẩm Quốc Đống bèn đến lạy Tử hà chơn nhơn Lý Hàm Linh làm thầy, được ban tên là Diệu Lượng và một thanh Phân quang kiếm để hộ thân. Hiện tại Thẩm Diệu Lượng đã hơn 90 tuổi, chuyện ngày xưa của ông ta không ai biết, mà hôm nay bốn câu thơ của Hòa thượng lại trúng vanh vách sự việc cũ. Hòa thượng độ chừng hơn 20 tuổi, làm sao biết được chuyện mấy mươi năm trước?

    Thẩm Diệu Lượng ngạc nhiên một hồi lâu mới nói:

    - Này Hòa thượng! Làm sao ông biết được chuyện quá khứ của ta?

    Tế Điên đem 200 lượng bạc ra trả cho Trịnh Huyền Tu rồi nói:

    - Để Hòa thượng ta cho ông thấy lai lịch của ta nhé!





  4. #554
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 114
    __________________________________________________ ______________________________________


    Nói rồi lấy tay sờ lên thiên linh một cái, lộ ra Phật quang, linh quang, kim quang. Thẩm Diệu lượng nhìn thấy đúng là vị Tri Giác La Hán. Lão đạo sĩ lật đật cúi đầu, miệng niệm "Vô lượng Phật". Tế Điên cười hà hà, quay đầu cất bước, vừa đi vừa hát:

    Sống tuổi 70 được bao người?

    Bỏ đi bé bỏng lúc nhiều mươi,

    Khoảng giữa thời gian đà mấy chốc.

    Lộn xem sầu não với vui tươi!

    Trăng quá Trung thu, trăng chẳng sáng.

    Hoa quá Thanh minh, hoa kém tươi.

    Bên hoa dưới nguyệt vui ca giọng,

    Chén vàng cạn chuốc mãi đầy vơi.

    Trên đời tiền của dùng nào hết,

    Triều nội quan to được mấy người?

    Quan to, của lắm, tâm thêm bận,

    Chỉ tội đầu xanh sớm bạc thôi!

    Xuân Hạ Thu Đông tày mháy mắt,

    Gà báo canh khuya, chuông hoàng hôn.

    Hãy xem trước mắt nhân gian,

    Mỗi năm một bận cỏ hoang viếng mồ.

    Mộ hoang cao thấp lô xô,

    Mỗi năm già nửa cỏ khô mọc tràn.


    Tế Điên hát sơn ca xong, đi đến phủ Khúc Châu. Quan Tri phủ là Trương Hữu Đức nhìn thấy, nói:

    - Bạch Thánh tăng! Ngài đi đâu đó? Tôi đương phái người đi khắp nơi tìm Thánh tăng đây!

    - Ta được bạn bè mời rượu mà đến đây. Lão gia tìm Hòa thượng ta có việc gì?

    - Tôi đã lấy cung hai tên Hoa Vân Long và Điền Quốc Bổn xong rồi, bọn chúng đều thú nhận cả; chờ Thánh tăng đến để tôi sai một người cùng đưa bọn giặc về Lâm An.

    - Được đấy!

    Quan Tri phủ phái hai vị Đầu mục mang theo 10 tên quân, đem bọn giặc đóng trăn lại, dùng thuyền đưa đi. Tế Điên và hai Ban đầu Sài, Đỗ nói lời cáo từ. Quan tri phủ đưa đến bờ sông rồi mới trở về. Lập tức thuyền nhổ neo, Tế Điên nói:

    - Này hai vị Ban đầu! Chắc là hai vị mừng rồi đó! Giải mấy tên giặc Lâm An, hai vị lên nha môn lãnh 1.200 lượng bạc thưởng, mỗi vị được 600 lượng.

    Sài đầu, Đỗ đầu cũng vui vẻ nói:

    - Bọn tôi được như vậy là nhờ ơn sư phó thành toàn cho!

    Thuyền vẫn phăng phăng đi tới, mọi người nói cười vui vẻ. Một ngày kia đi đến Tiểu Long khẩu, nào ngờ từ dưới nước xông lên bốn tên giang dương đại đạo muốn cướp tù xa.





  5. #555
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 115
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 115

    Kim Mao hải mã náo sa thuyền,
    Tế Điên khéo cứu Phùng Ngươn Khánh.


    Tế Điên cùng hai vị Ban đầu Sài, Đỗ áp giải bốn tên giặc bằng thuyền hướng về kinh đô. Một ngày kia, đến Tiểu Long Khẩu, Tế Điên bỗng linh cơ máy động, liền toán biết dưới nước sẽ có bọn giặc đến. Tế Điên nói:

    - Ngồi trên thuyền buồn quá! Ta có chủ ý như vầy: Mình câu cá công đạo nhé!

    Mọi người xúm lại hỏi:

    - Cá công đạo là như thế nào?

    - Ta bắt cá không cần lưới, cũng không cần lưỡi câu. Các ông kiếm cho ta một sợi dây thật lớn, ta buộc vào đó một cái túi rồi thả xuống nước. Ta ở trên này niệm chú, cá dưới nước tự động chui vào túi hè! Ta muốn bắt một con cá hơn 100 cân để chúng ta nhậu chơi, các người có chịu không?

    - Chịu quá đi chớ!

    Mọi người kiếm một sợi dây lớn. Tế Điên bèn cột vào đó một cái túi và dằn bằng một cục đá rồi thả xuống nước. Tế Điên bảo:

    - Cứ chèo tới, chèo tới.

    Ai nấy đều không tin. Tế Điên hô:

    - Bắt được rồi! Mấy người kéo lên đi.

    Mọi người xúm lại kéo lên, quả nhiên cảm thấy rất nặng. Kéo ra khỏi nước, dòm lại không phải là cá, mà là một con người. Người này đầu đội mũ da cá rẽ nước, mặc áo lội nước, cả chiếc quần cũng thoa dầu da cá, mặt vàng ệch, hơn 30 mươi tuổi, Tế Điên kêu người trói hắn lại và nói:

    - Còn nữa! Lại thả túi xuống.

    Quả nhiên không lâu lại kéo lên một người mặt trắng, cũng là tay chuyên lội nước. Hai người này từ đâu đến? Trước đây, Diêu Điên Quang và Lôi Thiên Hóa chạy đi, hai người này đến núi Lăng Dương ước hẹn, hẹn được bốn người: một người tên là Kim mao hải mã Tôn Đắc Lượng, một người tên là Hỏa nhãn giang trư Tôn Đắc Minh, một người tên là Thủy dạ xoa Hàn Long, một người tên là Lãng lý toàn Hàn Khánh. Họ biết rằng các quan nhơn áp giải Hoa Vân Long sẽ đi bằng đường thủy, nên kêu bọn giặc đón chờ ở Tiểu Long Khẩu để cướp tù. Họ dò biết thuyền đã tới, Tôn Đắc Lượng và Tôn Đắc Minh đến trước lội theo đáy thuyền, nhưng không tự chủ được, lại chui vào túi, bị Tế Điên kêu kéo lên trói lại. Tế Điên nói

    - Tụi bay là cái thá gì? Lớn mật dữ ả Họ tên là gì? Tới đây định làm chi?

    Tôn Đắc Lượng, Tôn Đắc Minh mỗi người đều xưng tên họ, và nói:

    - Hai đứa tôi nhất thời mờ tối, bị bạn bè xui sử mà đến, xin sư phó từ bi tha cho! Hai đứa tôi xin nhận lão nhân gia làm thầy.

    - Ta muốn thả hai đứa bây, mà bây có trở lại không?

    Tôn Đắc Lượng nói:

    - Không dám trở lại nữa!

    - Ta có việc cần hai đứa bây, mà bây có chịu làm không?

    - Sư phó cần dùng đến hai chúng tôi, dù cho muôn chết cũng không từ!

    - Bây đã nói như vậy, ta sẽ thả hai đứa ra. Bây kêu hai đứa kia cũng đừng tới nữa nhé! Ta không bắt tụi nó đâu.

    Hai người được thả, dập đầu lễ tạ Tế Điên. Tế Điên kề tai nói nhỏ: Như vầy... như vầy... Hai người gật đầu, rồi nhẩy xuống nước đi mất.






  6. #556
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 115
    __________________________________________________ ______________________________________


    Sài Nguyên Lộc và Đỗ Chấn Anh thấy vậy mới nói:

    - Nếu không phải là sư phó, hai đứa tôi làm sao biết được trong nước có người!

    - Hai ông yên tâm đi, sẽ không có việc gì nữa đâu!

    Ngày kia, thuyền còn cách Lâm An không bao xa, Tế Điên nói:

    - Ta muốn đi trước đây!

    Sài Nguyên Lộc nói:

    - Sư phó đừng có đi! Thảng như sư phó đi rồi, lại có chuyện bất trắc xảy ra thì chúng tôi phải làm sao đây?

    - Không hề chi! Không có việc gì bất trắc đâu. Ta nói không có thì hai ông hãy yên tâm đi; giả sử nếu có đi nữa thì kể như Hòa thượng ta nói sai đi.

    Nói rồi Tế Điên lên bờ, thi triển nghiệm pháp đến cửa Tiền Đường. Vừa vào đến cửa, Tế Điên thấy Tri huyện Tiền Đường đang ngồi kiệu, phía trước có thanh la mở đường, phía sau có rất nhiều quan nhơn dẫn theo một người tội tay chân bị trói chặt. Tế Điên ngước mắt xem, miệng niệm:

    - A Di Đà Phật! Việc này Hòa thượng ta đâu thể bỏ qua! Nếu không can thiệp, người tốt bị đánh sẽ nhận bừa và bị chết ở chợ Chấn Dương như không! Hòa thượng ta đâu thể không ngó đến.

    Nói rồi, Tế Điên bèn bước tới hỏi:

    - Các vị Đô đầu! Có án mạng gì thế?

    Có một quan nhơn dòm thấy, biết Tế Điên, bèn đáp:

    - Tế sư phó ơi! Xin nói cho người biết: Hắn là tên cướp đường tham tài hại mạng người đấy!

    Tế Điên nói:

    - Trong này có oan uổng đây, xin thả người ta ra đi!

    Mọi người hỏi:

    - Chủ chốt là ai?

    - Chủ chốt là ta đây.

    - Chủ chốt là Hòa thượng hả? Đâu có được.




  7. #557
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 115
    __________________________________________________ ______________________________________


    Nói tới đó thì thấy cha mẹ vợ con của người tội bu lại kêu khóc rất thảm thiết. Người tội ấy là ai? Tại sao bị bắt như thế? Anh ta họ Phùng, có tên đôi là Ngươn Khánh, nhà ở hẻm thứ hai phía Đông thành Lâm An. Nhà có cha mẹ, vợ và con nhỏ, sống bằng nghề thợ bạc, rất khéo léo và thành thật. Anh ta có người sư đệ họ Lưu, tên Văn Ngọc, đang mở tiệm thợ bạc ở phủ Trấn Giang, nhân vì buôn bán bề bộn, dùng người không xứng, mới viết thơ mời Phùng Ngươn Khánh đến coi sóc việc mua bán giúp. Phùng Ngươn Khánh thật tâm làm việc không từ khó nhọc, giúp đỡ đàn em của mình trong việc mua bán. Qua 4,5 năm, đem số tiền lời trả hết những chỗ vay mượn. Lưu Văn Ngọc đối xử với Phùng Ngươn Khánh như tình anh em, rất là cảm khích. Thấy Phùng Ngươn Khánh tận tụy trong công việc mới đem tiền lời chia cho Phùng Ngươn Khánh một nửa khi mỗi năm Phùng Ngươn Khánh về thăm nhà một lần. Không dè Phùng Ngươn Khánh lao lực lâu ngày sanh ra bệnh nặng, không thể duy trì nổi, mới nói với Lưu Văn Ngọc:

    - Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh, mạnh rồi sẽ trở lại.

    Lưu Văn Ngọc thấy sư huynh bệnh thể rất nặng cũng không ngăn cản, bèn cho 50 lượng bạc về nhà dưỡng bệnh, chính Phùng Ngươn Khánh cũng có riêng 20 lượng cùng đem về. Thuê một chiếc thuyền trở về Lâm An. Đến Lâm An thì trời đã tối. Người quản thuyền không cho Phùng Ngươn Khánh lên bờ, nói:

    - Trời tối rồi, mai hãy lên bờ.

    Phùng Ngươn Khánh hận mình chẳng thể về nhà ngay nên tự tay xách hành lý đồ đạc bước lên bờ đi về phía cửa Đông ngoại thành. Vì anh ta lâu nay mắc bệnh nên đi không nổi, cách nhà còn hai dặm, bèn tính dừng lại nghỉ đỡ. Nào ngờ vừa ngồi xuống nghỉ liền chợp mắt ngủ quên đi. Trời đã sang canh hai, canh phu đi qua dòm thấy mới đánh thức Phùng Ngươn Khánh dậy và hỏi:

    - Tại sao anh ngủ ở đây? Chỗ này thường hay bị cướp lắm đấy!

    - Nhà này ở hẻm thứ hai thành này. Tôi từ phủ Trấn Giang mắc bệnh trở về vừa xuống thuyền bèn đi về đây, mệt quá muốn nghỉ đỡ, không dè lại ngủ quên.

    - Anh mau về nhà đi!

    Phùng Ngươn Khánh vừa định đi, canh phu lại rọi đèn ra phía trước, thì thấy một thây chết người đàn ông trên cổ có một nhát dao mới tàng ràng. Canh phu lật đật níu Phùng Ngươn Khánh lại nói:

    - Anh cả gan giết người rồi giả bộ ngủ hả? Đừng có đi!

    - Tôi đâu biết gì!

    - Thế là không xong rồi! Anh không được đi đấy!

    Anh canh phu níu Phùng Ngươn Khánh lôi đến quan địa phương. Phùng Nguyên Khánh lập tức bị đưa đến nha môn. Quan huyện mới đáo nhiệm huyện Tiền Đường họ Đoàn tên là Bất Thanh, nghe quan địa phương bẩm báo lập tức thăng đường, bảo đưa Phùng Ngươn Khánh ra xét xử. Phùng Ngươn Khánh thưa:

    - Khải bẩm lão gia! Tiểu nhơn họ Phùng, tên là Ngươn Khánh, nhà ở hẻm thứ hai bên góc thành Đông, làm nghề thợ bạc, đi buôn bán ở phủ Trấn Giang, vì bệnh nên ngồi thuyền về nhà. Tối nay lên thuyền về nhà, đi đến rừng cây, mệt quá đi không nổi, ngồi nghỉ giây lát bỗng chợp mắt ngủ quên. Canh phu đánh thức tôi dậy. Mở mắt ra thấy có một tử thi ở gần, tôi đâu có biết là ai giết họ.




  8. #558
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 115
    __________________________________________________ ______________________________________


    Quan huyện truyền:

    - Nó nói hoàn toàn không đúng, kéo nó ra đánh một trận, đánh xong rồi hỏi tiếp!

    Phùng Ngươn Khánh vẫn khai là không biết, lập tức bị lôi ra đánh đòn. Ngày kế, quan Tri huyện đi khám nghiệm tử thi có người nhận biết tử thi, bảo rằng:

    - Người bị giết có họ hàng với chưởng quỹ tiệm Thiên Hòa nơi đường lớn của huyện Tiền Đường. Hôm qua, anh ta đến tiệm gạo ngoài cửa Tế Thông lấy 70 lượng bạc, suốt đêm không thấy trở về, không biết bị ai giết chết mà số bạc cũng không còn.

    Quan Tri huyện đi khám nghiệm tử thi trở về, lục trong túi của Phùng Ngươn Khánh ra, quả nhiên có 70 lượng bạc. Quan huyện nghĩ thầm: "Không có ai khác vào đây! Chắc là tên này tham tài hại mạng người đây mà", bèn dùng cực hình tra khảo. Phùng Ngươn Khánh chịu đòn không nổi mới nghĩ rằng: "Việc này tình ngay mà lý gian, chắc là oan gia đời trước đối đầu với mình", mới nói:

    - Lão gia không cần phải khảo tra nữa! Chính tôi giết đấy!

    Quan huyện hỏi: - Con dao ở đâu?

    - Con dao mang theo mình.

    Quan huyện bảo cung khai đầy đủ, thế là thành án. Trình văn thơ lên phủ, quan Tri phủ là Triệu Phụng Sơn - một vị quan sáng suốt - thấy khẩu cung có vẻ hoảng hốt, lời lẽ chi li, cho rằng án này biện không đúng, bèn bác bỏ văn thơ của Tri huyện. Triệu Phụng Sơn phê rằng:

    - Phải đưa lên phủ để thẩm vấn lại.

    Hôm nay quan Tri huyện ngồi kiệu đưa vụ án và áp giải tội nhơn lên phủ. Cha mẹ vợ con của Phùng Ngươn Khánh đều đi theo. Mẹ anh ta nói:

    - Con ơi! Sao con làm chi việc thế này?

    Phùng Ngươn Khánh tằng hắng một tiếng, nói:

    - Ba má ơi! Cha mẹ cả đời nuôi dưỡng con mà con không thể dưỡng nuôi cha mẹ cho đến cùng! Con đâu bao giờ làm chuyện bại hoại như thế! Đây là việc tình ngay lý gian, có miệng mà khó tỏ bày, phải chịu trọng hình như thế này. Lúc đưa con đến chợ Vân Dương, gia đình xin mua cho con một cỗ quan tài, rồi nhặt đầu con đem về là được rồi!

    Cha mẹ vợ con anh ta nghe mấy lời đó lòng như dao cắt, nước mắt chảy như mưa. Trong cảnh náo nhiệt đó, mọi người ai nấy cũng thương tâm! Ngay lúc đó, Tế Điên ở đâu bước tới nói:

    - Anh ta oan ức quá! Mấy người thả ảnh ra đi!

    Quan nhơn nói:

    - Ai dám thả anh ta rả Ông đi gặp Tri phủ bảo thả. Chúng tôi không có lớn mật như vậy đâu.

    Có người nhận biết Tế Điên bèn nói:

    - Ngài định cứu anh ta thì lên gặp quan Tri phủ đi!

    - Ừ, ta sẽ lên gặp Tri phủ đây!

    Nói rồi Tế Điên đi thẳng tới nha môn Tri phủ, nói lớn:

    - Khổ quá!

    Quan nhơn hỏi:

    - Ông tìm ai?

    Tế Điên nói:

    - Chú vô bẩm với lão gia của mấy chú là có Tế Điên ở chùa Linh Ẩn đến nhé!





  9. #559
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 115
    __________________________________________________ ______________________________________


    Quan nhơn nghe nói đâu dám chậm trễ, lật đật vào bẩm báo. Quan Tri phủ Triệu Phụng Sơn trước đây theo lệnh của Tần tướng phủ, mời Tế Điên đem hai Ban đầu đi bắt Hoa Vân Long, tới nay đã hai tháng mà chẳng thấy có tin tức gì, trong lòng còn đang lo lắng. Hôm nay bỗng nghe tin Tế Điên trở về, lật đật ra lệnh mời vào. Quan nhơn ra mời, Tế Điên bèn đi thẳng vào phủ đường. Quan phủ xuống thềm tiếp đón, hai tay ôm quyền nói:

    - Thánh tăng đi đường dãi nắng dầm sương, chắc là vất vả lắm!

    - Khéo nói, khéo nói thiệt!

    Nói rồi cùng quan phủ bước vào thư phòng. kẻ hầu vừa dâng trà thì có một quan nhơn vào bẩm:

    - Hiện có đại lão gia ở huyện Tiền Đường đưa hung phạm là Phùng Ngươn Khánh tới.

    - Bảo họ chờ giây lát, ta mắc tiếp khách.

    Tế Điên nói:

    - Lão gia thăng đường đi! Hòa thượng ta đặc biệt vì chuyện này mà tới đây đó!

    - Hai vị Ban Đầu của tôi đâu rồi? Sư phó có bắt được Hoa vân Long không?

    - Họ theo sau, sắp về tới. Chuyện đó sẽ nói sau. Bây giờ lão gia hãy thăng đường xét vụ án đi. Hòa thượng ta muốn dự nghe hỏi cung thử!

    Quan Tri phủ lập tức truyền chuẩn bị thăng đường. Quan Tri huyện bước tới hành lễ nói:

    - Ty chức đưa phạm nhân Phùng Ngươn Khánh đến để đại nhân hỏi cung lại.

    Quan Tri phủ cho dọn một chiếc bàn để Tri huyện ngồi một bên. Quan Tri huyện dòm sang thấy một ông Hòa thượng kiếc cũng ngồi một bên quan Tri phủ, bèn nghĩ thầm: "Ta là mệnh quan của triều đình, là cha mẹ của dân ngồi đây là phải. Còn Hòa thượng kiếc kia để ngồi trên đại điện như vầy coi không được tí nào". Ông ta nghĩ vậy nên có ý không vui, chớ đâu biết Tế Điên chính là Thế Tăng của Tần Thừa tướng!

    Lúc đó, quan phủ sai đưa Phùng Ngươn Khánh ra trước công đường và hỏi:

    - Này Phùng Ngươn Khánh! Ở Đông Thọ Lâm tham tài hại mạng người có phải do ngươi không?

    Phùng Ngươn Khánh đáp:

    - Lão gia không cần phải hỏi nữa, tôi đã nhận tội là được rồi mà!

    - Ngươi hãy khai thiệt đi! Tại sao lại giết người như thế?

    - Tiểu nhân thiệt là oan uổng! Quan huyện lão gia dùng cực hình tra tấn, tiểu nhân chịu không nổi nên đành nhận bừa đó thôi!

    Nói câu ấy xong, Phùng Ngươn Khánh bèn đem những việc oan ức bị khảo tra thuật lại. Quan Tri phủ nghĩ thầm: "Hiện giờ có Tế Công là vị Phật sống ở đây, tại sao mình không thỉnh cầu Ngài phân giải hộ?". Nghĩ rồi bèn nói:

    - Bạch Thánh tăng! Lão nhân gia thấy việc này phải xử như thế nào?

    Tế Điên nghe nói chỉ cười ha hả.

    Thật là:

    Gấp cứu lương dân trừ khuất khúc,

    Tóm ngay hung thủ hỏi căn do






  10. #560
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 116
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 116

    Triệu Thái thú đoán thông kỳ án,
    Tế Điên sư mở hòm khám hai thây.


    Quan Triệu Thái thú thẩm vấn Phùng Ngươn Khánh, rồi hỏi Tế Điên phải làm sao? Tế Điên đáp:

    - Nếu lão gia hỏi, thì ta nói Phùng Ngươn Khánh bị oan khuất mà!

    - Thánh tăng đã nói Phùng Ngươn Khánh bị oan khuất, vậy hung thủ là ai?

    - Hung thủ dễ tìm thôi. Hoà thượng ta ra một lát là tóm ngay.

    - Xin Thánh tăng từ bi, từ bi cho.

    - Lão gia phái hai người đi với ta nhé!

    Quan Tri phủ liền phái Lôi Tư Viễn, Mã An Kiệt cùng đi biện án với Tế Điên. Hai người theo Tế Điên ra khỏi nha môn. Tế Điên nói:

    - Ta bảo mấy ông trói ai thì cứ trói lại, kêu mấy ông bắt ai thì cứ bắt ngay nhé!

    - Cái đó tự nhiên rồi!

    Lôi đầu, Mã đầu đáp rồi cùng đi trước. Đầu kia có một người đi lại, mình mặc áo tang, tay xách giỏ rau. Tế Điên bước tới hỏi:

    - Chú đi đâu đó?

    - Tôi đi mua rau.

    - Chú để tang ai vậy?

    - Tôi để tang mẹ tôi.

    Tế Điên nói:

    - Lôi đầu lại đây trói ông ta lại.

    Lôi đầu lật đật bước tới trói nghiến người mặc áo tang lại. Người ấy hỏi:

    - Tại sao lại trói tôi?

    Tế Điên đáp:

    - Mẹ chú chết, tại sao chú không rước thầy tụng Kinh, thí cô hồn?

    - Tôi không có tiền.

    - Không được! Chúng ta phải lên quan mới được. Lôi đầu hãy dẫn người này lên nha môn đi!

    Lôi đầu nghe Tế Điên nói chắc như thật, không biết ý Hòa thượng là sao, cũng không dám trái lịnh. Đương lúc dẫn người ấy đi, Mã An Kiệt mới hỏi:

    - Bạn ơi! Bạn họ gì?

    - Tôi họ Từ, gọi là Từ Trung, nhà ở hẻm thứ tư tại góc thành phía Đông và chuyên nghề nấu bếp.

    - Mẹ anh làm sao chết vậy?

    - Mắc bệnh lâu, bị đàm chặn nghẹt mà chết.

    Tế Điên nói:

    - Chú không nói thiệt, hãy lột áo giày tang chú ấy ra rồi đưa về nha môn cho lão gia tra xét.





Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 2 người đọc bài này. (0 thành viên và 2 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •