Tế Điên Hòa Thượng.Chương 105__________________________________________________ ______________________________________
Triệu Đức Phương nghe nói khác nào chiêm bao mới tỉnh, nói;
- Đa tạ Thánh tăng chỉ giáo. Nay tôi được một đứa cháu trai, có thể nhờ cậy được không?
- Đứa cháu này sẽ làm rạng rỡ tông môn, sáng rực gia phong của ông đấy nhé!
- Thế thì hay quá! Xin kính mời Thánh Tăng ly rượu.
Ăn uống xong trời đã tối, Tế Điên cùng hai vị Sài, Đỗ nghỉ lại đó. Sáng hôm sau, Tế Điên thức dậy đòi đi cầu, rồi từ nhà Triệu viên ngoại đi đến ngã tư nội thành huyện Thường Sơn. Bên đường phía Bắc có một tòa lầu trước cửa đứng lố nhố 20 người chen chúc. Tế Điên hỏi:
- Các vị làm gì đứng ở đây thế?
Có mấy người đáp:
- Bọn tôi chờ xem bệnh. Hứa tiên sinh ở đây là một danh y, mỗi ngày ông ta chỉ chẩn trị 20 người thôi. Quá số không nhận xem, phải đến sớm mới được nhận. Bọn tôi đến sớm để chờ lấy số trong khi tiên sinh hãy còn chưa thức.
Tế Điên nói:
- Phải đó, để ta đi kêu ổng dậy.
Nói rồi xăng xái đi đến cánh cửa kêu lớn:
- Có bệnh coi mạch đây! Chưởng quỹ chưa dậy à?
Bên trong cổng, một vị quản gia đi ra nói:
- Này Hòa thượng, ông đừng nói bậy bạ. Coi bệnh làm gì có chưởng quỹ?
- Vậy có phổ ky hả?
- Cũng không có phổ ky, ở đây chỉ có tiên sinh thôi.
- Vậy kêu tiên sinh dậy đi. Ta muốn xem bệnh.
Nói tới đó thì từ bên trong vị tiên sinh bước ra. Tế Điên nhìn thấy vị tiên sinh này đầu đội khăn văn sinh màu thúy lam, mình mặc áo văn sinh cùng màu, lưng cột dây tơ, chân mang giày đế cao. Vị tiên sinh này vốn là thầy thuốc ở địa phương tên là Hứa Cảnh Thôi. Sáng nay vừa mới thức dậy, nghe bên ngoài có tiếng kêu khám bệnh, hỏi chưởng quỹ ồn ào, bèn bước ra xem. Hứa Cảnh Thôi bước ra thấy có một ông Hòa thượng kiếc đứng sẵn, bèn hỏi:
- Hòa thượng cần việc chi?
- Ta muốn khám bệnh.
Hứa tiên sinh nghe nói nghĩ thầm: "Cứ khám bệnh cho ông ta là xong". Bèn đưa Tế Điên vào phòng, Tế Điên nói:
- Cả người ta đau ngứa, cặp đùi cứng ngắc khó chịu hết sức.