DIỄN ĐÀN PHẬT PHÁP THỰC HÀNH - Powered by vBulletin




Cùng nhau tu học Phật pháp - Hành trình Chân lý !            Hướng chúng sinh đi, hướng chúng sinh đi, để làm Phật sự không đối đãi.


Tánh Chúng sinh cùng Phật Quốc chỉ một,
Tướng Bồ Đề hóa Liên hoa muôn vạn.

Trang 13/106 ĐầuĐầu ... 311121314152363 ... CuốiCuối
Hiện kết quả từ 121 tới 130 của 1052
  1. #121
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 22
    __________________________________________________ ______________________________________


    Tần Ngọc bảo mau đem quạt đến. Quạt cũng vẫn thấy nóng. Tần Ngọc bảo đem hai cục nước đá vào. Bọn thủ hạ vừa thưa có nước đá đem đến.

    Tần Hằng lại kêu: Chao ơi, lạnh quá!

    Tần Ngọc lật đật bảo: Thôi, dẹp nước đá đi!

    Tần Hằng kêu: Lạnh quá!

    Mặc áo lót vào vẫn còn lạnh, lại mang giày dép vào.

    Tần Hằng kêu: Lạnh quá!

    Mặc áo trong vào cũng vẫn còn lạnh, mặc áo bào vào vẫn còn lạnh, đội mão lên vẫn còn lạnh, đắp thêm hai lớp mền vẫn còn lạnh.

    Tần Ngọc kêu: mang bồn lửa lên.

    Bồn lửa mới vừa đưa lên, Tần Hằng lại kêu: Nóng quá!

    Lại lần lượt cởi bỏ mũ áo ra hết lớp này đến lớp khác. Hết nóng rồi lạnh, hết lạnh lại nóng, đổi thay như thế bốn năm lượt, thì trời đã sáng.

    Tần Hằng bỗng kêu: Đầu ta sao ngứa quá, ngứa khó chịu quá đi, mau lại gãi cho ta.

    Tần Ngọc lấy tay gãi một cái, nào ngờ càng gãi đầu càng lớn. Trong giây lát đầu to bằng chiếc đấu. Bọn Tần Ngọc sợ quá không dám gãi nữa. Mọi người bối rối chỉ lấy mắt nhìn nhau!

    Trời đã sáng rõ, Tần Ngọc nói: Mau qua Đông phủ bẩm cho Thừa tướng hay đi!

    Hôm đó Thừa tướng cáo bận không đi chầu vua, bị quỷ lộng nửa đêm cũng không rảnh mà thẩm vấn mấy ông Tăng. Trời đã sáng rõ, Thừa tướng đương muốn nghỉ ngơi giây lát, bên ngoài có gia đinh vào thưa:

    - Có người đưa tin, công tử bị bệnh nặng.

    Thừa tướng nghe nói, xót tình cha con lật đật dắt kẻ tùy tùng sang hoa viên thăm Tần Hằng. Tần Thừa tướng vào trong nhà thấy con nằm cuộn trên giường, đầu lớn thật khó coi, bèn vội quở:

    - Bọn tôi tớ chúng bây thật là đáng giận! Công tử bị bệnh nặng như vậy sao không cho ta hay sớm?



  2. #122
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 22
    __________________________________________________ ______________________________________


    Tần Ngọc thưa:

    - Tại tướng gia chưa rõ mới rầy oan như vậy. Chứ hồi hôm công tử từ Đông phủ trở về, bỗng nhiên chóng mặt té xuống, khi trở vào phòng lại kêu nóng quá, chúng con cởi hết y phục ra, lại kêu lạnh quá, mặc y phục vào lại kêu nóng quá! Cởi ra mặc vào như thế đến mấy lượt, về sau lại kêu ngứa đầu quá. Kẻ nô tài mới gãi cho công tử, nhưng càng gãi đầu càng lớn. Bịnh này thật là kỳ quái!

    Thừa tướng dặn:

    - Mau đi mời danh y trị cho công tử.

    Bọn gia nhân thưa:

    - Trong thành Lâm An này có hai vị danh y mà thôi. Một vị tên Chỉ hạ hoạt nhân Thang Vạn Phương, còn một vị tên Trại hoa đà Lý Hoài Xuân.

    Bọn gia nhân đi mời Lý Hoài Xuân, Lý Hoài Xuân nghe nói người nhà của Tần Thừa tướng mời, đâu dám không đi, sửa soạn theo gia nhân đi ngay đến tướng phủ. Thừa tướng lòng gấp như lửa đốt, nghe báo cáo có thầy thuốc đến, liền dặn bảo gia nhân mời vào. Gia nhân đưa Lý Hoài Xuân vào bên trong, Tần tướng ngó thấy trước mặt mình một người đầu đội khăn tiêu dao bốn góc, mình mặc áo bào lam, chân mang giày đế rộng, khí vũ hiên ngang, nhất biểu phi phàm, bèn lật đật mời vào nhà trong dùng trà.

    Lý Hoài Xuân chẩn mạch cho Tần Hằng xong, trong lòng thật khó nghĩ. Nhìn thấy đầu Tần Hằng sưng lên quá to mà chuẩn đoán sáu bộ thốn quan xích, mười hai kinh mạch đều không có thấy bệnh. Chẩn đi chẩn lại mãi mà chẳng rõ chứng bịnh sưng đầu này là bắt nguồn từ kinh nào? Nghĩ mình không biết cho thuốc cách sao cho đúng, mới nói:

    - Đối với bệnh của công tử, tiểu sinh nhận mình tài sơ trí cạn không thể trị được, xin tướng gia mời vị khác cao minh hơn.

    Thừa tướng nói:

    - Làm sao tôi biết được vị nào cao minh hơn, Lý tiên sinh biết được, làm ơn tiến cử giùm.

    Lý Hoài Xuân nghĩ thầm: "Ta trị không được, Thang nhị ca cũng không trị được. Bệnh nào Thang nhị ca chịu thua, ta cũng đành bó tay thôi. Ngoài hai ta ra, còn có ai để tiến cử nữa đâu". Nghĩ rồi lại nói:

    - Thưa tướng gia, tôi thiệt không biết ai để tiến cử.

    Thừa tướng nghe xong liền nói:

    - Ông đã không trị bệnh cho con ta lại không chịu tiến cử người khác, thì hôm nay ông đừng hòng ra khỏi tướng phủ đâu nhé!

    Lý Hoài Xuân nghe lời ỷ thế hiếp người như thế, bỗng nhớ ra và nghĩ: "Sao ta không tiến cử Tế sư phụ kìa!". Bèn nói:

    - Thưa tướng gia, muốn trị bệnh của công tử, chỉ cần có một người. Ngặt vì người ấy điên điên khùng khùng, rượu say be bét, áo quần xốc xếch, sợ e tướng công thấy không vui.



  3. #123
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 22
    __________________________________________________ ______________________________________


    Thừa tướng nói:

    - Cái đó có hề chị Chỉ cần ông ấy trị lành bệnh cho con ta là được rồi. Ông nói ngay đi để ta sai người đi rước cho mau.

    Lý Hoài Xuâm nói: Nhưng ông ấy là người xuất gia.

    Thừa tướng nói:

    - Bất luận là người xuất gia hay tại gia, chỉ cần trị lành bệnh là quý rồi. Vậy người đó là ai?

    Lý Hoài Xuân nói:

    - Người đó là Tế Điên ở chùa Linh Ẩn bên Tây Hồ.

    Thừa tướng nghe xong nói:

    - A, té ra là ông ấy à! Ông Tăng khùng đó hiện bị ta trói gô bên Đông viện kia kìa.

    Lý Hoài Xuân nghe nói Tế Điên bị trói gô, trong lòng mới vỡ lẽ, nói thầm: "Hèn nào công tử bị chứng to đầu là phải cách rồi".

    Thừa tướng kêu gia nhân dạy:

    - Xuống bảo ông Tăng khùng rằng nếu ông ấy trị hết bệnh cho con ta, ta sẽ thả ông về chùa và không bắt tội chi hết.

    Gia nhân vội vàng đi xuống căn phòng trống ở Đông viện. Các vị Hòa thượng đều đứng dậy tiếp đón. Gia nhân nói:

    - Hòa thượng, hôm nay ông phát tài to rồi nhé!

    Tế Điên nói:

    - Lò to, tốn củi nhiều ích chi!

    Gia nhân nói:

    - Tướng gia tôi bảo ông lên trị bệnh cho công tử. Nếu ông trị được lành thì người sẽ thả ông về chùa.

    Tế Điên nói:

    - Tướng gia của mấy người bắt trói ta, muốn thăng đường thẩm vấn ta, bắt ta đến đây, rồi bảo Hòa thượng ta trị bệnh nữa. Người về nói rằng Hòa thượng ta chấp hết.

    Gia nhân trở về thưa:

    Thưa tướng gia, tôi đi xuống bảo Thừa tướng kêu Hòa thượng lên trị bệnh, ông ấy nói Thừa tướng muốn thăng đường thẩm vấn mới bắt ổng đến đây, bậy giờ lại kêu đi trị bệnh. Ổng nói ổng chấp hết đó.



  4. #124
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 22
    __________________________________________________ ______________________________________


    Thừa tướng không hiểu chấp hết nghĩa là sao mới hỏi Lý Hoài Xuân. Lý Hoài Xuân mỉm cười nói:

    - Câu đó là một câu nói đùa, tướng gia muốn kêu ông trị bệnh, phải hạ một lời thỉnh mới đước.

    Xót bụng thương con, Thừa tướng nói:

    - Được, bọn bay đâu, đi đến nói là ta thỉnh ống ấy trị bệnh nhé!

    Gia nhân nghe nói: nghĩ: "Hòa thượng này lên chân thiệt!". Rồi vội chạy xuống Đông viện gặp Tế Điên, nói:

    - Ông thiệt có giá lắm nghe. Tướng gia nhà tôi bảo tôi đến thỉnh ông lên trị bệnh.

    Tế Điên nói:

    - Tướng gia nhà ngươi làm quan ở bực Thừa tướng, đứng đầu Tam thai, cùng với Hòa thượng ta ngày thường đâu có qua lại gì nhau. Ông ấy muốn kết giao với Tăng đạo thì phải quan Ngự sử biết để cùng tham gia mới được.

    Gia nhân nói:

    - Được, này Hòa thượng! Ông nói phải đó, để tôi về trình lại với tướng gia đại nhân đã.

    Nói rồi trở lại hoa viên gặp Thừa tướng, thưa:

    - Thưa tướng gia, tôi đi qua bên ấy gặp Hòa thượng nói: Đại nhân thỉnh ông trị bệnh cho công tử. Ông ấy nói: Đại nhân làm quan ở bậc Thừa tướng, vị đứng đầu Tam thai, ông ấy cùng đại nhân vốn không qua lại với nhau. Nay đại nhân muốn giao kết với Tăng đạo phải cho quan Ngự sử biết để cùng tham dự.

    Thừa tướng nghe rồi đùng đùng nổi giận, nói:

    - Tăng nhân này lớn mật dữ a?

    Lý Hoài Xuân nói:

    - Tướng gia không nên giận. Muốn mời Hòa thượng trị bệnh cho công tử, đại nhân phải thân đi mới được.

    Thừa tướng thấy con nằm lăn lộn trên giường, không biết làm sao hơn, bèn nói:

    - Lý tiên sanh, ông với tôi cùng qua bên đó xem Hòa thượng ra thế nào!



  5. #125
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 22
    __________________________________________________ ______________________________________


    Lý Hoài Xuân vâng dạ rồi cùng Thừa tướng đi đến căn phòng trống ở Đông phủ. Thừa tướng ho lên một tiếng làm hiệu có ý bảo ta sắp đến, bọn bây phải giữ quy củ một tí. Quả nhiên bọn gia nhân trong phòng đều nhất loạt đứng dậy hô:

    - Đại nhân đến.

    Tế Điên nói:

    - Các vị Ơi, hình như có tiếng chó sủa đâu đấy?

    Bọn gia nhân vội vàng ngăn lại không cho nói bậy, bảo:

    - Đại nhân đến rồi kìa!

    Giây lát Thừa tướng cùng Lý Hoài Xuân đủng đỉnh tiến vào. Đến trước Tế Điên, Thừa tướng nói:

    - Này Hòa thượng, chỉ nhân vì thằng bé nhà tôi mắc chứng bệnh kỳ quái, bản các hôm nay đặc biệt đến thỉnh người trị bệnh cho cháu.

    Tế Điên nói:

    - Tôi bị đại nhân cùm trói như thế này, chắc hẳn đâu phải lối mời trị bệnh?

    Thừa tướng nghe nói, phừng phừng nổi giận, nói:

    - Được, được!

    Lý Hoài Xuân thấy sự tình không ổn, vội nói:

    - Xin đại nhân tạm dứt cơn thịnh nộ, để tôi đến thỉnh Tế Công cho.

    Thừa tướng đành tạm lui lại sau. Lý Hoài Xuân bước tới nói: Xin Thánh tăng từ bi…



  6. #126
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 23
    __________________________________________________ ______________________________________


    Chương 23

    Tìm diệu dược chọc cười bọn gia đinh
    Nói liễn đối tài kinh Tần thừa tướng.

    Có thơ rằng:

    Đỗ Lăng hàn thực cỏ còn xanh

    Trường tụng Kim Cang Bát Nhã kinh

    Mưa lạnh còn vang hồn sĩ tư?

    Chiêm bao mơ đến Phụng Hoàng đình.


    Lý Hoài Xuân đến trước Tế Điên nói:

    - Thưa sư phụ, đã lâu không gặp, đệ tử có lời chào. Hôm nay Tần công tử mắc chứng bệnh kỳ lạ, đệ tử tiến cử sư phụ trị bệnh cho công tử. Bất luận có việc gì không vừa ý, xin sư phụ nể tình đệ tử mà bỏ qua cho.

    Tế Điên nói:

    - Được, này ông Lý Hoài Xuân, ông muốn ta trị bệnh cho người mà lại để xiềng xích như vầy sao?

    Lý Hoài Xuân nghe thế, nói:

    - Được, thưa Tần đại nhân, xin ngài cho người triệt bỏ xiềng xích cho Thánh tăng đi.

    Thừa tướng lập tức cho cởi bỏ xiềng xích cho Tế Điên.

    Lý Hoài Xuân nói:

    - Thưa sư phụ, người có điều gì bận tâm không? Chúng ta đi nhé!

    Tế Điên nói:

    - Lý Hoài Xuân ơi, sư phụ, sư huynh, sư đệ ta bị xiềng trói ở đây, ta còn lòng dạ nào đi trị bệnh cho được?

    Thừa tướng nghe nói lập tức cho thả chúng Tăng trở về chùa. Chúng Tăng đi về rồi, Lý Hoài Xuân nói:

    - Sư phụ ơi, người chắc không còn phải bận tậm điều gì nữa, thôi ta đi nhé!

    Tế Điên nói:

    - Lý Hoài Xuân ơi, binh vây chùa Linh Ẩn, dỡ phá lầu Đại Bi, ta trị bệnh mà lòng lo nặng trĩu làm sao ta đi được?

    Thừa tướng biết ý Hòa thượng muốn triệt binh vây chùa, liền sai thủ hạ đi truyền tướng dụ thâu hồi lệnh dỡ lầu và triệu hồi binh lính vây chùa.

    Lý Hoài Xuân nói:

    - Bạch Thánh tăng, chắc Ngài không có điều chi bận bịu nữa, thôi chúng ta đi nhé!

    Tế Điên nói:

    - Ừ, thì đi. Rồi đứng dậy nói:

    Làm lành thêm đức phước

    Gây dữ gặp tai ương

    Bần tăng trừ ma nghiệt

    Thế gian mắt khó lường.




  7. #127
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 23
    __________________________________________________ ______________________________________


    Thấy Tế Điên nói cười tự nhiên, Thừa tướng nghĩ: "Ông Hòa thượng này phóng khoáng không câu nệ, chắc là trị lành con ta. Ta nếu không dỡ phá lầu Đại Bi sẽ bị người ta cười chê biết bao! Ông ấy đánh quản gia mình, mình xiềng trói ông ấy lại. Chừng ông ấy trị lành bệnh cho con mình rồi, mình cũng dỡ lầu Đại Bi mới được".

    Tế Điên ở phía sau cười ha hả nói:

    - Được, được, thiện tai! Thiện tai! Để Hòa thượng ta xướng một bài sơn ca cho đại nhân nghe nhé!

    Mũ đen phơ phất

    Ngôi nhất phẩm ai tày

    Áo tía bào xanh

    Vị tột cao chưa thỏa ý

    Dò sông biển ngàn trùng

    Khó đo lòng nham hiểm

    Chim thúy trau lông cánh, để giắt đẹp đầu ai

    Lợn trong chuồng béo mập, chỉ ngon sướng miệng người.

    Vòi vọi non cao chim kết tổ

    Nào quản góc gai có kẻ tìm

    Đất bằng rộng rãi thênh thang

    Tiêu dao tự tại mấy người rõ thông.


    Nghe hát sơn ca xong, Thừa tướng gật đầu thầm nhận là Hòa thượng đã biết rõ cả. Mọi người đồng đi đến thơ phòng của Tần Hằng ở hoa viên phía Tây. Đến nơi, nghe Tần Hằng ở bên trong rên rỉ không thôi.

    Tế Điên bước vào phòng nói:

    - Ôi chao, cái đầu lớn quá tay vậy, không xong rồi!

    Lý Hoài Xuân nghe nói, thất kinh nghĩ thầm: "Thế này thì hỏng mất! Mình thỉnh ổng lại, ổng lại trị không được. Thiệt bậy quá!"

    Thừa tướng cũng thất kinh, lật đật hỏi:

    - Bệnh này có thể trị được không, Hòa thượng?

    Tế Điên nói:

    - Có thể trị được chứ. Không hề chi! Đây là loại bệnh sơ sài. Cả đến các loại đầu óc ta đều trị được ráo. Bệnh này có tên gọi là "Đại đầu ung".

    Nói rồi, đưa tay vào túi sờ soạng nột lát, rồi nói:

    - Cha chả! Không xong! Thuốc của ta rớt đâu mất rồi.

    Thừa tướng hỏi: Thuốc gì thế?

    Tế Điên đáp: Thuốc trị bệnh Đại đầu ung.

    Thừa tướng nghe nói, ngạc nhiên hỏi:

    - Hòa thượng đến tướng phủ này, làm sao biết con tôi mắc bệnh Đại đầu ung mà mang thuốc?



  8. #128
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 23
    __________________________________________________ ______________________________________


    Tế Điên đáp:

    - Không phải vậy đâu. Nhân vì có một vị Vương viên ngoại, ông ta cũng có một đứa con mắc bệnh giống như vầy. Hễ mắc nhằm bệnh này thì chắc chắn không phải là người tốt, thế nào cũng có hành hung tác ác chi đây, như là cưỡng chiếm vợ trẻ gái tơ nhà người mới bị như vậy. Con ông Vương viên ngoại bất hảo nên mang chứng Đại đầu ung, mời ta đến trị bệnh. Ta mang theo thuốc vừa định đi, kế bị tướng gia phái người bắt Hòa thượng ta trói lại. Lúc ta đến tướng phủ, mò kiếm hãy còn mà, bây giờ rờ lại sao đâu mất.

    Thừa tướng dặn:

    - Bây đâu! Mau ra mò kiếm thuốc cho Hòa thượng!

    Bọn gia nhân hỏi:

    - Thưa Hòa thượng, thuốc của Ngài là thuốc hoàn hay thuốc miếng? Xin bảo cho bọn tôi biết mới kiếm được.

    Tế Điên đáp:

    - Nó là thuốc hoàn, có lẫn hột nho nhỏ như gạo, màu da như da đất, cũng không có bao gói chi.

    Bọn gia nhân nói:

    - Để bọn tôi tìm cho.

    Tế Điên nói:

    - Thứ bệnh của công tử đây có thể có biến chuyển. Nếu biến chuyển tới mức sọ đầu lớn quá thì không cách gì trị được.

    Thừa tướng hỏi:

    - Vậy thì làm sao?

    Tế Điên nói:

    - Tôi phải ăn no rồi mới trị được, nếu không ăn no thì càng gắng trị, bệnh càng chuyển biến, uổng công thôi!

    Thừa tướng nghe nói, sợ con cưng bị bệnh biến đầu to thêm, lật đật thét bảo gia nhân dọn rượu cho mau. Dọn ba bàn tiệc trên sảnh để mời Hòa thượng lên uống rượu rồi trị bệnh cho công tử.

    Lý Hòa Xuân cùng Tế Điên lên đại sảnh. Tới nơi thấy tiệc rượi sẵn sàng, Tế Điên chẳng khiêm nhường chi, đến thẳng ghế giữa đầu bàn ngồi xuống. Thừa tướng thấy vậy trong lòng có ý không vui, thầm nghĩ: "Ông Hòa thượng này cũng là người có chút lai lịch đây, như ta nay là Tể tướng đương triều mà ông vẫn chiếm ghế thượng tọa của ta không nể nang gì hết". Thừa tướng không cách nào hơn, đành ngồi và bồi tiếp, mời Lý Hoài Xuân ngồi ở ghế phía Đông vào tiệc.

    Rượu quá ba tuần, Tế Điên nói:

    - Thưa đại nhân, tiệc rượu này buồn quá, uống không vô.

    Thừa tướng hỏi:

    - Theo ý Hòa thượng thì phải thế nào, uống rượu mới không buồn tẻ?

    Tế Điên nói:

    - Chẳng hạn như: Đưa vật đoán, ra tửu lệnh, đối chữ, phê ý chữ, đều có thể giải buồn được.

    Thừa tướng hỏi:

    - Này Hòa thượng, ông cũng biết chữ sao?



  9. #129
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 23
    __________________________________________________ ______________________________________


    Tế Điên đáp:

    - Nói là biết chữ thì không dám, nhưng cũng hơi biên biết một vài.

    Thừa tướng hỏi:

    - Ông muốn ra tửu lệnh là phạt uống rượu hay ăn thua vật chi?

    Tế Điên nói:

    - Chẳng cần phạt rượu làm chị Đại nhân cứ ra một câu đối, nếu Hòa thượng ta đối được, ta ăn đại nhân một vạn lượng bạc. Bộ đại nhân tưởng ta là một Hòa thượng nghèo nếu bị thua rồi không có bạc trả sao? Được rồi, nếu ta thua, ta đem lầu Đại Bi ra chung cho đại nhân đó.

    Thừa tướng nghe vậy trong bụng khoái tỉ, nói:

    - Này Hòa thượng, để ta thử văn lý của ông trước, nếu ông quả có tài học, chúng ta sẽ cùng nhau đánh cuộc nhé. Ta ra hai chữ trước cho ông đối nhé!

    Tế Điên nói: Đại nhân cứ ra đi.

    Thừa tướng nói: U trai (phòng tối).

    Tế Điên đối: Mao lư (nhà tranh).

    Thừa tướng gật đầu tiếp: Khai song (mở cửa sổ).

    Tế Điên đối ngay: Bế hộ (đóng cửa lớn).

    Thừa tướng: Độc thư (đọc sách).

    Tế Điên: Tả tự (viết chữ).

    Thừa tướng nói: Hòa thượng ơi, ông thua rồi, sáu chữ của ta ráp lại thành một câu như vầy:

    U trai khai song độc thư.

    (phòng kín (tối) mở cửa đọc sách).

    Tế Điên nói: Sáu chữ của ta ráp lại cũng thành một câu vậy. Đây:

    Mao lư bế hộ tả tự.

    (Nhà tranh đóng cửa lớn viết chữ)

    Thực ra, câu nói của Tế Điên lại hàm ý rất thô tục.

    Thừa tướng nói: Hòa thượng đừng đùa cợt chứ. Ta sẽ ra cho ông một câu đối theo pháp chiết tự, nếu ông đối được, ta sẽ thua ông một vạn lượng bạc.

    Tế Điên đáp: Cũng được.

    Thừa tướng ra:

    - Tây tốt thị cá túy, mục thùy thị cá thụy, Lý Thái Bạch hoài bảo tửu đàm tại sơn pha thụy. Bất biểu tha thị túy? Bất biểu tha thị thụy?

    (Nghĩa: chữ tây + chữ tốt là chữ túy, chữ mục + chữ thùy là chữ thụy. Lý Bạch ôm trong lòng bầu rượu gục bên sườn núi. Không biết đó là ông đang say (túy) hay ông đang ngủ (thụy)?)



  10. #130
    HOA Avatar của gaiden
    Tham gia ngày
    Jun 2015
    Bài gửi
    1.095
    Thanks
    558
    Thanked 227 Times in 51 Posts
    Tế Điên Hòa Thượng.
    Chương 23
    __________________________________________________ ______________________________________


    Tế điên hớp một hớp rượu, cười khà khà rồi nói:

    - Chà, câu đối này hay dữ đa, để Hòa thượng ta đối thử coi:

    Nguyệt trường thị cá trướng, nguyệt bán thị cá bạn, Tần phu nhân hoài bảo đại thổ tại mãn viện cuồng. Bất hiểu tha thị trướng, bất hiểu tha thị bạn?

    (Nghĩa: Chữ nguyệt + chữ trường là chữ trướng, chữ nguyệt + chữ bán là chữ bạn, Tần phu nhân mang bụng to đi đủng đỉnh khắp nhà. Không biết bà ta sưng bụng (trướng) hay bà ta mập (bạn)?).

    Thừa tướng xua tay lia lịa, nói:

    - Hòa thượng đừng khôi hài chớ!

    Và nghĩ thầm: "Ông Hòa thượng này thật dễ ghét, ta lại ra một câu đối khác để cho ông ta biết Thừa tướng ta là bậc văn chương đầy bụng, thốt lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu". Bèn ra:

    Phật tổ giải nhung điều, khổn Hòa thượng, khấu điên tăng.

    (Nghĩa: Phật tổ mở dải nhung, trói Hòa thượng, đánh điên tăng).

    Tế Điên nói:

    - Chao ôi, câu đối của Thừa tướng thiệt hay quá. Hòa thượng ta tài sơ học kém…

    Thừa tướng nói:

    - Ông đối đi, nếu mà đối được ta thua thêm một vạn lượng bạc nữa, còn đối không được ta sẽ dỡ lầu Đại Bi nhé.

    Tế Điên đáp: Được.

    Hớp một ly rượu rồi nói:

    - Câu đối của ta:

    Thiên tử đẩu ngọc tỏa, nã đại thần, cầm Thừa tướng

    (Nghĩa: Thiên tử giũ dải ấn, bắt đại thần, giam Thừa tướng).

    - Ta lại ăn thêm một vạn lượng bạc nữa nhé!

    Thừa tướng nghĩ: "Hòa thượng này là bậc kỳ tài, mình đối chữ không thắng ông ta rồi". Bèn nói:

    - Này Hòa thượng, thôi không đối chữ nữa, bây giờ ra tửu lệnh đi.

    Tế Điên nói:

    - Ra tửu lệnh thì ra tửu lệnh chớ, mà đại nhân đề nghị thì đại nhân ra đi.

    Thừa tướng nói:

    - Ta muốn nói đến hai người xưa, hai vật kiện, hai người xưa đó thích thứ rượu như nhau, nhằm trên hai sự kiện khác nhau, một người sống một người chết. Ông nói được kể là ăn, còn nói không được kể là thua.

    Tế Điên nói: Thì đại nhân nói trước đi.

    Thừa tướng nói: Này Hòa thượng, bây giờ ta nói đây, ông nghe cho kỹ đi nhé:

    Viễn khán nhứt tòa lâu, cận khán nhứt chích ngâu (ngưu), Lữ Đồng Tân túy ngọa Nhạc Dương lâu, Tôn Tẩn giá quải kỵ ngâu.

    (Nghĩa: Nhìn xa một tòa lầu, thấy gần là một con trâu. Lữ Đồng Tân say nằm ở Nhạc Dương lâu, Tôn Tẩn gác tó cưỡi mình trâu).



Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •