Bài 61.
II.3. Thiền sư Nguyên Khuê núi Tung Nhạc.
Người Y Khuyết, họ Lý. Xuất gia hồi nhỏ. Năm Đường Vĩnh Thuần thứ hai (683), Sư thọ giới cụ túc thuộc chùa Nhàn Cư, thực tập luật (Tỳ-ni) không biết mệt.
Sau yết kiến Quốc sư An ấn chứng đốn ngộ huyền chỉ đối với chơn tông, rồi chọn dinh lớn trong núi Tung Nhạc cất am tranh ở. Một hôm có dị nhân đến, đội mũ cao quần cụt áo kép với người tùy tùng rất đông, y nhẹ bước thong thả tuyên bố đến yết kiến đại sư.
Sư thấy y hình mạo kỳ vĩ phi thường, bèn bảo:
- Hãy lại đây, nhân giả! Cớ sao mà đến đây?
Kia đáp:
- Sư lẽ nào lại biết tôi ư?
Sư nói:
- Ta xem Phật với chúng sanh bình đẳng, ta thấy qua nào có phân biệt đâu.
Ngô quan Phật dữ chúng sinh đẳng, ngô nhất mục chi khởi phân biệt da.
吾觀佛與眾生等, 吾一目之豈分別耶.
Kia nói:
- Tôi là thần nhân ở núi nầy, có quyền sanh sát với người. Sư làm sao nhìn qua mà biết tôi được?
Ngã thử nhạc thần dã năng sinh tử ư nhân, sư an đắc nhất mục ngã tai ?
我此嶽神也, 能生死於人, 師安得一目我哉 ?
Sư đáp:
- Ta vốn chẳng sanh, ông làm sao chết được? Ta thấy thân ta với hư không như thế nào, thì ta cũng thấy ta với ông như thế ấy. Ông có thể làm hoại hư không và ông được chăng mà mong làm hoại hư không và làm hoại ông được? Ta thì bất sanh bất diệt, ông còn chưa thể như thế thì làm sao đoạt quyền sanh tử nơi ta ư?
Ngô bản bất sinh, nhữ yên năng tử? Ngô thị thân dữ không đẳng thị ngô dữ nhữ đẳng, nhữ năng hoại không dữ nhữ hồ cẩu năng hoại không cập hoại nhữ. Ngô tắc bất sinh bất diệt dã, nhữ thượng bất năng như thị hựu yên năng sinh tử ngô da ?
吾本不生汝焉能死. 吾視身與空等, 視吾與汝等, 汝能壞空與 汝乎, 苟能壞空及壞汝. 吾則不生不滅也, 汝 尚不能如是, 又焉能生死吾耶 ?.
Thần cúi lạy nói:
- Tôi đây thông minh chính trực hơn những thần khác, há biết Sư có trí tuệ biện tài quảng đại đâu? Xin đem chánh giới trao cho, giúp tôi độ đời.
Sư nói:
- Ông đã xin giới thì đã thọ giới rồi. Tại sao vậy? Ngoài giới không có giới, còn ai truyền giới đâu?!
Nhữ kí khí giới tức kí giới dã, sở dĩ giả hà ? giới ngoại vô giới hựu hà giới tai !
汝既乞戒即既戒也, 所以者何 ? 戒外無戒又何戒哉.
Thần nói:
- Lý nầy, nghe qua tôi mờ mịt. Chỉ xin Sư truyền giới để thân tôi làm môn nhân đệ tử.
Sư vì thần liền cho xếp đặt chỗ ngồi, đem lò hương và cái bàn con đặt ở giữa, rồi nói:
- Truyền cho ông năm giới. Nếu hay phụng trì thì đáp là “được” (năng), không giữ được thì đáp là “không” (phủ).
Thần thưa:
- Kính xin vâng lời.
Sư hỏi:
- Ông không dâm được chăng?
Nhữ năng bất dâm hồ ?
汝能不婬乎 ?
Đáp:
- Cũng có vợ rồi.
Sư bảo:
- Đừng nói vậy, mà nói là không bị ái dục ràng buộc.
Phi vị thử dã, vị vô la dục dã.
非謂此也, 謂無羅欲也.
Đáp:
- Được.
Sư hỏi:
- Ông không trộm cắp được chăng?
Đáp:
- Tôi đây có thiếu cái gì? Sao có thể trộm cắp được ?!
Sư bảo:
- Đừng nói vậy, mà nói là phước lộc và hưởng thụ xa xỉ lãng phí quá, không nghĩ tới cung dưỡng người khác mà điều lành thành tai vạ.
Phi vị thử dã vị hưởng nhi phúc dâm bất cung nhi hoạ thiện dã
非謂此也, 謂饗而福淫, 不供而禍善也.
Đáp:
- Được.
Sư hỏi:
- Ông không sát sanh được chăng?
Đáp:
- Thật tôi đang nắm quyền đó, sao nói không sát được ?
Sư bảo:
- Đừng nói vậy, mà nói là có lạm sát, ngộ sát, nghi sát và hỗn sát.
Phi vị thử dã, vị hữu hạm ngộ nghi hồn dã.
非謂此也, 謂有濫 誤疑混也.
Đáp:
- Được.
Sư hỏi:
- Ông không nói láo được chăng?
Đáp:
- Tôi chánh trực làm sao có nói láo đây?
Sư bảo:
- Đừng nói vậy, mà nói là trước sau chẳng hợp lòng trời
Phi vị thử dã vị tiên hậu bất hợp thiên tâm dã
非謂此也, 謂先後不合天心也.
Đáp:
- Được.
Sư hỏi:
- Ông không uống rượu say sưa được chăng?
Đáp:
- Được.
Sư nói:
- Như trên đây là giới của Phật.