DIỄN ĐÀN PHẬT PHÁP THỰC HÀNH - Powered by vBulletin




Cùng nhau tu học Phật pháp - Hành trình Chân lý !            Hướng chúng sinh đi, hướng chúng sinh đi, để làm Phật sự không đối đãi.


Tánh Chúng sinh cùng Phật Quốc chỉ một,
Tướng Bồ Đề hóa Liên hoa muôn vạn.

Trang 13/49 ĐầuĐầu ... 3111213141523 ... CuốiCuối
Hiện kết quả từ 121 tới 130 của 487
  1. #121
    Ban Điều Hành Avatar của hoangtri
    Tham gia ngày
    May 2015
    Bài gửi
    2.234
    Thanks
    740
    Thanked 630 Times in 296 Posts
    Lời vàng của thầy tôi
    PHẦN MỘT _ CHƯƠNG III
    __________________________________________________ ______________________________________


    Những kẻ chị em và con gái chúng ta cũng thế, họ ngốn nuốt tài sản của ta mà không một chút biết ơn. Chúng ta càng cho họ, thì họ càng muốn thêm. Nếu chúng ta chỉ có được chút ít, như một miếng lam ngọc giả dùng làm vật để đếm khi lần tràng hạt thì chị em và con gái ta cũng sẽ đến nịnh bợ khiến ta cũng phải buông nó ra để cho họ. Trong hoàn cảnh tốt đẹp nhất thì họ góp phần vào sự thịnh vượng của người khác, nhưng chẳng mang lại điều gì cho ta. Nhưng nếu giả dụ hoàn cảnh trở nên tệ hại thì chúng lại trở về nhà, mang theo sự ô danh và buồn tủi cho gia đình mình.*

    * Trong các nền văn hoá truyền thống Á Châu, cô dâu về nhà chồng cùng với của hồi môn của mình, nối kết với gia đình chồng. Nếu cuộc hôn nhân đổ vỡ, cô sẽ trở về nhà cha mẹ mình.

    Về phần những thân quyến và bạn bè khác của ta, họ đối xử với ta như đối với những vị Trời – đó là chừng nào mà chúng ta vẫn còn giàu có, hạnh phúc và mọi việc đang tiến triển hết sức tốt đẹp. Họ làm bất kỳ những gì có thể làm để giúp ta, và cho ta tất cả những thứ mà ta không cần. Nhưng nếu ta rơi vào hoàn cảnh khó khăn, thì mặc dù ta chẳng làm điều gì tổn hại tới họ, họ sẽ đối xử với chúng ta như kẻ thù và đáp trả lại lòng tốt của ta bằng ác ý.

    Tất cả điều này cho thấy rằng con trai, con gái, gia đình và bằng hữu chẳng có chút giá trị nào, như Ngài Jetsun Milarepa đã diễn tả trong bài đạo ca của Ngài:

    Lúc ban đầu, con trai của bạn là một thiên thần nhỏ duyên dáng;
    Bạn thương nó nhiều đến mức không thể chịu nổi.
    Khi lớn lên, nó đòi hỏi quyền lợi thật hung tợn;
    Bạn cho nó mọi thứ, nhưng chẳng bao giờ nó thỏa mãn.
    Nó đem về nhà con gái của người khác,
    Xô đẩy cha mẹ nhân từ của nó ra ngoài.
    Khi cha gọi, nó chẳng thèm trả lời.
    Khi mẹ gọi, thậm chí nó chẳng buồn nghe.
    Cuối cùng, nó giống như một người hàng xóm ở xa.
    Bạn tự hủy hoại chính mình khi nuôi dưỡng một tên lừa đảo như thế.
    Nản lòng biết bao khi sinh ra kẻ thù của chính bạn!
    Ta (Milarepa) đã ném đi bộ yên cương này là thứ trói buộc ta vào luân hồi.
    Ta không cần bất kỳ ai trong những đứa con trai thế tục ấy.


    Om Mani Padme Hum !

  2. #122
    Ban Điều Hành Avatar của hoangtri
    Tham gia ngày
    May 2015
    Bài gửi
    2.234
    Thanks
    740
    Thanked 630 Times in 296 Posts
    Lời vàng của thầy tôi
    PHẦN MỘT _ CHƯƠNG III
    __________________________________________________ ______________________________________


    Rồi Ngài tiếp tục:

    Vào lúc đầu đứa con gái là một thiên nữ bé nhỏ xinh tươi,
    Hống hách độc chiếm mọi tài sản tốt lành nhất của bạn.
    Lớn lên, nó không ngừng đòi hỏi quyền lợi:
    Công khai yêu sách cha đủ mọi điều,
    Và kín đáo lấy trộm của mẹ.
    Không bao giờ thỏa mãn với những gì được cho.
    Nó là nguồn thất vọng của bậc cha mẹ nhân từ.
    Cuối cùng, nó là con yêu tinh mặt đỏ:
    Khi mọi việc tốt đẹp, nó là báu vật cho người khác,
    Khi mọi việc tệ hại, nó sẽ đem tai hoạ tới cho bạn.
    Nản lòng biết bao, con quỷ phá hoại này!
    Ta (Milarepa) đã ném đi nỗi buồn khôn nguôi này.
    Ta không muốn một đứa con gái sẽ dẫn ta tới chỗ hủy diệt.


    Cuối cùng:

    Vào lúc đầu, bạn bè tươi cười khi gặp bạn,
    Và cả thung lũng âm vang “Hãy vào đây!” và “Mời ngồi!”
    Trung cuộc, họ đáp lại lòng hiếu khách của bạn bằng thịt và bia,
    Món đổi món, đáp trả chính xác từng cái một.
    Cuối cùng, họ gây tranh chấp trên sự thù ghét hay tham luyến.
    Nản lòng biết bao, những người bạn xấu ác này với tất cả những tranh cãi của họ!
    Ta (Milarepa) đã từ bỏ những bạn bè ăn nhậu lúc thảnh thơi.
    Ta không muốn bất kỳ bằng hữu thế tục nào.


    Om Mani Padme Hum !

  3. #123
    Ban Điều Hành Avatar của hoangtri
    Tham gia ngày
    May 2015
    Bài gửi
    2.234
    Thanks
    740
    Thanked 630 Times in 296 Posts
    Lời vàng của thầy tôi
    PHẦN MỘT _ CHƯƠNG III
    __________________________________________________ ______________________________________


    4.3.3 Nỗi khổ của ham muốn không đạt được

    Trong thế gian này, không ai trong chúng ta không muốn được hạnh phúc và được cảm thấy sung sướng; nhưng chẳng ai trong chúng ta đạt được những gì mình mong muốn. Ví dụ, có gia đình cố gắng xây nhà để được sống cho tiện nghi, nhưng ngôi nhà sụp đổ và đè chết họ. Có người muốn ăn để thoả mãn cơn đói, nhưng thực phẩm làm họ bị bệnh và gây nguy hại cho mạng sống của họ. Có những người lính chiến đấu, hy vọng sẽ chiến thắng, và lập tức bị giết. Có đoàn thương nhân tiến hành những chuyến đi buôn viễn du, với hy vọng chắc chắn sẽ kiếm được lợi nhuận, nhưng bị tấn công và trở nên nghèo khổ. Dù chúng ta có hao tốn bao công sức để kiếm tìm hạnh phúc và của cải trong cuộc đời này, nhưng chúng ta sẽ không thể đạt được những điều ta mong muốn, ngay cả việc thoả mãn cơn đói trước mặt, trừ phi nào những hành nghiệp trong quá khứ của chúng ta có thể tạo đủ duyên lành để những việc đó trổ quả. Những gì chúng ta làm đều gây nên phiền não cho mình và người khác. Chỉ duy một điều chúng ta có thể chắc chắn là ta sẽ không thể thoát khỏi đáy sâu của các tầng Địa ngục. Đó là lý do tại sao một tia lửa nhỏ công đức cũng đáng giá là hơn một trái núi nỗ lực.

    Những hoạt động luân hồi tiếp nối, không bao giờ chấm dứt, liệu chúng có ích lợi gì không? Tất cả mọi nỗ lực của chúng ta trong vòng quay luân hồi từ vô thủy chỉ nhằm đạt được những gì ta mong muốn, song chúng lại không đem lại cho ta điều gì ngoài sự đau khổ. Nếu như những năng lực mà ta đã dành trong quá khứ cho những mục đích thế gian, hoặc trong những năm đầu, hoặc trong những năm cuối của chỉ duy nhất một cuộc đời, nếu ta hiến dâng những năng lực này cho Phật Pháp thì giờ đây chắc chắn chúng ta đã chứng thành Phật quả. Và cho dù không đạt được như vậy, có một điều chắc chắn là ít nhất, chúng ta sẽ không bao giời phải hứng chịu đau khổ trong những cõi thấp nữa.

    Chúng ta nên thiền quán như sau: giờ đây là lúc ta hiểu rõ sự khác biệt giữa những gì ta nên làm và không nên làm, hãy ngưng việc đặt hy vọng lớn lao nơi những công trình của luân hồi, vì chúng là những thứ mà ta sẽ chẳng bao giờ hoàn tất được – thay vào đó, hãy thực hành Giáo Pháp chân chính, bởi vì chắc chắn chỉ có nương vào đó mà mới có được sự thành tựu.

    Om Mani Padme Hum !

  4. #124
    Ban Điều Hành Avatar của hoangtri
    Tham gia ngày
    May 2015
    Bài gửi
    2.234
    Thanks
    740
    Thanked 630 Times in 296 Posts
    Lời vàng của thầy tôi
    PHẦN MỘT _ CHƯƠNG III
    __________________________________________________ ______________________________________


    4.3.4 Nỗi khổ vì gặp điều không mong muốn

    Không ai trên thế gian này ước muốn bất kỳ loại đau khổ nào đã được mô tả ở đây, tuy nhiên chúng ta luôn phải trải qua đau khổ dù có muốn hay không. Chẳng hạn, có những người, do những hành nghiệp trong quá khứ, phải làm bộ hạ của một kẻ thống trị hay làm nô lệ của kẻ giàu có. Trái với ước muốn của họ, họ hoàn toàn phải phụ thuộc vào ý muốn của chủ, không có được một giây phút tự do nào. Họ có thể bị trừng phạt thật nặng nề vì một lỗi lầm rất nhỏ mà chẳng thể làm được gì về việc đó cả. Cho dù họ bị dẫn đến nơi hành hình, họ biết rằng họ cũng không thể trốn thoát.

    Chúng ta luôn luôn phải gặp những gì mình không mong muốn. Như Đấng Toàn Giác Longchenpa có nói:

    Bạn thích sống với gia đình và những người thương yêu
    Mãi mãi, nhưng chắc chắn là bạn phải bỏ lại họ.
    Bạn thích được giữ căn nhà xinh đẹp của mình
    Mãi mãi, nhưng chắc chắn là bạn phải để lại phía sau.
    Bạn thích được hưởng thụ hạnh phúc, giàu sang và an nhàn
    Mãi mãi, nhưng chắc chắn là bạn phải đánh mất chúng.
    Bạn thích giữ đời người tuyệt hảo này với những tự do và thuận lợi
    Mãi mãi, nhưng chắc chắn là bạn phải chết.
    Bạn thích được học Giáo Pháp với vị Thầy phi thường của bạn
    Mãi mãi, nhưng chắc chắn rằng bạn sẽ phải chia ly.
    Bạn thích được ở bên những Thiện tri thức tốt lành,
    Mãi mãi, nhưng chắc chắn là bạn sẽ phải rời xa.
    Ô những người bạn của ta, những người đã vỡ mộng về cõi luân hồi,
    Ta, kẻ ăn mày vô-Pháp*, thúc đẩy các bạn:
    Từ hôm nay, hãy mặc áo giáp tinh tấn, bởi đã tới lúc
    Phải băng qua sinh tử để đến xứ sở của đại lạc là nơi không có sự cách ngăn.


    * Các tác giả Tây Tạng thường tự ám chỉ mình với sự cực kỳ khiêm tốn trong cách nói này.

    Om Mani Padme Hum !

  5. #125
    Ban Điều Hành Avatar của hoangtri
    Tham gia ngày
    May 2015
    Bài gửi
    2.234
    Thanks
    740
    Thanked 630 Times in 296 Posts
    Lời vàng của thầy tôi
    PHẦN MỘT _ CHƯƠNG III
    __________________________________________________ ______________________________________


    Nếu ta tích lũy thiện hạnh trong quá khứ, thì kết quả là tất cả những điều này sẽ đến với ta một cách tự nhiên, cho dù có muốn hay không. Nhưng nếu không có thiện hạnh thì dù nỗ lực đến đâu chăng nữa, ta cũng không đạt được những gì mong muốn. Tất cả những gì ta sẽ thâu hoạch được là những thứ ta ít mong muốn nhất. Vì thế, khi thực hành Pháp, ta phải dựa vào kho tài sản vô tận là sự hài lòng với bất kỳ những gì sẽ xảy đến. Nếu không, một khi bắt đầu tu tập chắc chắn là những tham vọng thế gian của ta trong đời này sẽ làm cho ta phiền não và khiến cho các bậc linh thánh phải phật lòng. Ngài Jetsun Mila có hát rằng:

    Những gì mà đức Thế Tôn, Đấng Chiến Thắng,
    đã giảng dạy, chủ yếu là Làm thế nào thoát khỏi tám mối quan tâm tầm thường.
    Nhưng hỡi những kẻ tự cho là uyên bác thời nay
    – Không phải là những mối quan tâm thế tục ấy còn nảy nở lớn hơn trước nữa hay sao?
    Đấng Chiến Thắng đã giảng dạy những giới luật để tuân theo
    Nhờ đó người ta có thể rút lui khỏi tất cả mọi việc đời.
    Nhưng các vị tu sĩ thời nay, những kẻ tuân theo giới luật này
    – Không phải là những công việc thế gian của họ lại còn nhiều gấp bội lần hơn trước hay sao?
    Ngài dạy làm thế nào để sống như những bậc hiền thánh ngày xưa,
    Nhờ đó người ta có thể cắt đứt những ràng buộc với bạn bè và thân quyến.
    Nhưng những kẻ sống như những bậc thánh thời nay –
    Chẳng quan tâm là người ta tới thăm họ thậm chí còn nhiều hơn trước hay sao?
    Tóm lại, tu tập mà không nhớ tới cái chết,
    Thì bất cứ Giáo Pháp nào cũng vô ích.

    Om Mani Padme Hum !

  6. #126
    Ban Điều Hành Avatar của hoangtri
    Tham gia ngày
    May 2015
    Bài gửi
    2.234
    Thanks
    740
    Thanked 630 Times in 296 Posts
    Lời vàng của thầy tôi
    PHẦN MỘT _ CHƯƠNG III
    __________________________________________________ ______________________________________


    Nhân loại sống trong thời buổi suy thoái ở bốn Trung châu, đặc biệt là tại đây ở cõi Diêm Phù Đề (Jambudvipa – cõi người) này, bị tước đi ngay cả những cơ hội hạnh phúc nhỏ bé nhất. Cuộc sống của họ tràn ngập đau khổ. Ngày nay, sự suy thoái ngày càng tăng tốc độ với mỗi một năm qua, với mỗi tháng, mỗi ngày, mỗi bữa ăn, mỗi buổi sáng và mỗi buổi tối. Đại kiếp đang đi từ chỗ xấu tới tệ hại hơn. Giáo lý của Đức Phật và hạnh phúc của chúng sinh đang suy tàn mỗi lúc càng nhiều hơn. Hãy suy ngẫm về tất cả những điều này và hãy phát khởi một tâm cảm chán ngán luân hồi. Đặc biệt, châu Diêm Phù Đề này có thể cho ta thấy rất rõ cái mãnh lực đặc biệt của sự trổ quả của nghiệp, 60 là điều làm cho mọi sự khó có thể lường trước được – cho dù là tốt hay xấu, dễ chịu hay khó chịu, cao hay thấp, Pháp hay Phi-Pháp. Ta cần tự mình thấu hiểu sự vật ra sao, và hãy giữ cho tâm thức được hoàn toàn minh bạch về những gì nên làm và những gì nên tránh. Hãy đưa lời khuyên của Đấng Toàn Giác Longchenpa vào thực hành:

    Đôi khi hãy nhìn vào những gì bạn thấy là thuận lợi;
    Nếu bạn biết đó chỉ là tri kiến, mọi sự bạn kinh qua sẽ trở nên lợi lạc.61

    Đôi khi hãy nhìn vào những gì bạn thấy là bất lợi và tai hại;
    Điều này thì tối yếu, sẽ khiến bạn kinh sợ cách bạn nhìn sự việc một cách mê lầm.

    Đôi khi hãy nhìn vào bạn bè của mình và các bậc Thầy của những người khác;
    Việc phân biệt người tốt với người xấu sẽ khiến bạn hứng khởi trong tu tập.62

    Đôi khi hãy nhìn vào sự phô diễn kỳ diệu của tứ đại trong không gian;
    Bạn sẽ thấy làm thế nào mọi tạo tác lắng xuống trong chân tánh của tâm.63

    Đôi khi hãy nhìn vào xứ sở, nhà cửa và tài sản của bạn;
    Khi thấu hiểu chúng là mộng huyễn, bạn sẽ cảm thấy ghê sợ trước cách nhìn lầm lạc của bạn.

    Đôi khi hãy nhìn vào của cải và tài sản của người khác;
    Khi thấy họ đáng thương ra sao, bạn sẽ bỏ đi tham vọng của cõi luân hồi.


    Tóm lại, khi quán chiếu bản tánh của mọi việc trong tất cả những nét vẻ đa dạng, Bạn sẽ tiêu diệt được mê lầm của sự bám chấp vào mọi thứ như là thật.

    Om Mani Padme Hum !

  7. #127
    Ban Điều Hành Avatar của hoangtri
    Tham gia ngày
    May 2015
    Bài gửi
    2.234
    Thanks
    740
    Thanked 630 Times in 296 Posts
    Lời vàng của thầy tôi
    PHẦN MỘT _ CHƯƠNG III
    __________________________________________________ ______________________________________


    5. A Tu La (Phạn: Asuras)

    Các A Tu La – hay các Bán-Thiên (semi-gods), vốn là địch thủ của chư Thiên – được hưởng thụ nhiều khoái lạc và thừa thãi về vật chất. Tuy nhiên, họ có một khuynh hướng ganh tị thù hận mạnh mẽ, hay gây hấn và tranh chấp từ những kiếp trước. Kết cục của những ác hạnh này là ngay sau khi mang thân tướng của A Tu La trong kiếp hiện tại, họ bắt đầu mang những cảm giác thù hận dữ dội.

    Thậm chí ngay trong cõi giới của họ, cũng có những cuộc tranh cãi (để chiếm giữ) các lãnh thổ và địa phận, và họ tiêu phí toàn bộ thời gian của mình để đánh nhau và gây hấn với nhau về những bất đồng như vậy.

    Nhưng tệ hại hơn nhữa, khi nhìn lên cõi Trời, họ có thể thấy chư Thiên giàu có tột bậc. Họ cũng thấy rằng mọi ước muốn và nhu cầu của chư Thiên được cung cấp bởi một cây¬như-ý – tuy nhiên rễ cây ấy lại nằm trong cõi của họ. Khi nhìn thấy như vậy, tâm họ tràn ngập một mối oán giận không thể nào chịu nổi. Khoác áo giáp và chộp lấy các vũ khí, họ lên đường gây chiến với chư Thiên.
    Khi các vị Trời nhìn thấy những gì xảy ra, họ đi tới Khu Rừng Hiếu Chiến, 64 mặc vào áo giáp và cấm lấy vũ khí. Chư Thiên giữ một con voi ba mươi ba đầu gọi là Kiên Định Siêu Phàm. Vua Trời Đế Thích (Indra) của họ ngự trên đầu voi ở giữa, cùng với tất cả các đại thần bao quanh trên ba mươi hai đầu kia. Xung quanh là vô số chư Thiên đầy hào quang ánh sáng, cất cao tiếng hô xung trận. Khi trận chiến bắt đầu, chư Thiên thả xuống một trận mưa vũ khí – chày, giáo, bánh xe, những mũi tên khổng lồ v.v... Năng lực huyền diệu của họ khiến họ có sức mạnh lôi những ngọn núi lớn vào lòng và ném chúng xuống như hỏa tiễn. Do nghiệp lực trong quá khứ, chư Thiên cao lớn hơn con người bảy lần, nhưng các Bán Thiên A tu la thì nhỏ hơn chư Thiên nhiều. Chư Thiên chỉ có thể bị giết khi bị đứt đầu; song nhờ chất cam lồ linh thiêng của họ mà bất kỳ vết thương nào khác trên thân họ cũng sẽ lập tức lành lặn. Nhưng các Bán-Thiên A Tu La lại chết y hệt như con người khi bị đánh trúng vào một bộ phận quan trọng nào đó trên thân thể. Do đó họ bị thua trận rất nhiều. Nhiều khi, chư Thiên phái một con voi được gọi là Hộ Vệ Của Tất Cả, điên cuồng vì hơi men, với một bánh xe có các lưỡi kiếm được cột vào vòi của nó, khiến hàng trăm ngàn A tu la phải bỏ mạng. Thi thể họ đổ lăn xuống sườn núi Tu Di và rơi xuống những Hồ Đại Hoa Mỹ phía dưới làm nước hồ loang đầy màu máu.

    Trong cõi A Tu La này, cùng những cuộc chiến đấu và gây hấn thường xuyên, họ cũng không thoát khỏi đau khổ. Hãy thiền quán về số phận của họ từ tận đáy lòng bạn.

    Om Mani Padme Hum !

  8. #128
    Ban Điều Hành Avatar của hoangtri
    Tham gia ngày
    May 2015
    Bài gửi
    2.234
    Thanks
    740
    Thanked 630 Times in 296 Posts
    Lời vàng của thầy tôi
    PHẦN MỘT _ CHƯƠNG III
    __________________________________________________ ______________________________________


    6. Chư Thiên

    Chư Thiên vui hưởng sức khoẻ, tiện nghi, của cải và hạnh phúc toàn hảo suốt cuộc đời họ. Tuy nhiên, họ tiêu phí thời gian trong việc tiêu khiển. Ý tưởng thực hành Phật Pháp không bao giờ hiện đến với họ. Suốt trong cả cuộc đời có thể kéo dài một đại kiếp, chẳng bao giờ niệm tưởng thực hành Pháp khởi lên trong tâm họ dù chỉ trong giây lát. Rồi thì khi đã lãng phí cả cuộc đời trong sự phóng dật, đột nhiên họ phải đối mặt với cái chết. Tất cả các chư Thiên trong sáu cõi trời Dục Giới, từ cõi Trời của Tứ Thiên Vương cho tới cõi được gọi là Hoá Lạc, đều phải chịu đựng nỗi khổ của cái chết và luân hồi.

    Có năm dấu hiệu báo trước cái chết của một vị Trời. Thân họ vốn chói sáng, có thể nhìn thấy cách một lý (khoảng 4,8km) hay vài dặm, bỗng mờ dần đi. Chiếc ngai mà trước đây họ vẫn ngự trên đó và không bao giờ cảm thấy mỏi mệt, thì giờ đây không còn làm họ hài lòng; họ cảm thấy thiếu tiện nghi và không còn thoải mái. Vòng hoa trên đầu của họ, trước đây dù lâu đến đâu cũng chẳng bao giờ tàn, nhưng giờ đây đã khô héo. Y phục của họ luôn sạch sẽ tinh tươm dù có mặc bao lâu thì nay trở nên cũ, bẩn và bắt đầu bốc mùi. Thân họ bắt đầu đổ mồ hôi dù trước đây không bao giờ như vậy. Khi năm dấu hiệu đưa họ gần tới cái chết bắt đầu xuất hiện, họ rất đau khổ vì biết chẳng bao lâu nữa mình cũng sẽ chết. Bằng hữu và những người thân yêu của họ cũng biết những gì sắp xảy ra với họ; nhưng họ không thể tới gần nữa, mà chỉ đứng ở xa ném hoa và nói những lời chúc tốt lành: “Khi Ngài chết và từ giã nơi đây, cầu xin ngài được tái sinh vào cõi người. Cầu mong Ngài làm nhiều việc thiện và lại được tái sinh vào cõi Trời.” Với những lời đó, họ từ bỏ chư Thiên đang hấp hối. Hoàn toàn cô độc, chư Thiên đang hấp hối phải chìm đắm trong nỗi buồn sầu. Bằng Thiên nhãn, họ biết nơi mình sắp (đến). Nếu phải tái sinh ở một cõi đau khổ, thì những đau đớn của sự đày đọa này xâm chiếm tâm họ và làm cho họ càng đau khổ, trong khi mệnh của họ ở cõi trời vẫn chưa kết thúc. Những đau khổ này trở nên mãnh liệt gấp hai rồi gấp ba lần, khiến họ tuyệt vọng và than khóc trong bảy ngày liền trên cõi Trời. Bảy ngày trên cung Trời thứ Ba Mươi Ba (cung Đao Lợi hay Đế Thích Thiên) thì bằng bảy trăm năm ở cõi người. Trong thời gian đó, khi nhìn lại và hồi tưởng lại tất cả những phúc lạc và sung sướng mà họ đã từng vui hưởng, họ nhận ra là mình không thể nán ở lại được nữa và họ phải trải qua nỗi khổ của sự chuyển kiếp; rồi nhìn về phía trước, khi đã bị dày vò bởi thị kiến có được về nơi tái sinh trong tương lai, họ trải qua nỗi đau khổ của việc bị đọa vào cõi thấp hơn. Nỗi đau đớn của cả hai tâm trạng này còn khổ sở hơn cả nỗi khổ trong Địa ngục.

    Om Mani Padme Hum !

  9. #129
    Ban Điều Hành Avatar của hoangtri
    Tham gia ngày
    May 2015
    Bài gửi
    2.234
    Thanks
    740
    Thanked 630 Times in 296 Posts
    Lời vàng của thầy tôi
    PHẦN MỘT _ CHƯƠNG III
    __________________________________________________ ______________________________________


    Trong hai cõi Trời cao nhất, 65 không có những đau khổ rõ ràng của cái chết và sự chuyển kiếp. Tuy nhiên, khi nghiệp quả đã đưa họ đến đây bị cạn kiệt thì những vị Trời này rơi vào những cõi thấp như thể thức dậy sau giấc ngủ. Sự đau khổ của họ là như vậy. Như Ngài Long Thọ có nói:

    Hãy biết rằng ngay cả chính Phạm Thiên,
    Sau khi có được hạnh phúc nhờ thoát khỏi vướng mắc
    Đến lượt ông ta phải chịu đau khổ không ngừng dứt
    Như dầu đốt lửa của Điạ Ngục Vô Gián.


    Do đó, dù chúng ta sinh ra bất cứ nơi đâu trong sáu cõi, tất cả đều có một bản chất là đau khổ, tất cả đều là sự chồng chất đau khổ, tất cả đều là một cỗ máy động cơ của đau khổ – và không là gì khác hơn ngoài đau khổ. Tất cả giống như một cái hố sâu bằng lửa, một hòn đảo đầy quỷ cái ăn thịt người, một vực sâu trong đại dương, đầu lưỡi dao hay một hầm phân. Ta không thể tìm ra chút an lạc. Trong Tịnh Ức Diệu Pháp Kinh có nói:

    Chúng sinh trong địa ngục đau khổ vì lửa địa ngục,
    Ngạ quỷ đau khổ vì đói và khát,
    Súc sinh đau khổ bởi việc ăn thịt lẫn nhau,
    Loài người đau khổ vì cuộc đời ngắn ngủi,
    A Tu La đau khổ vì chiến tranh và tranh chấp,
    Và chư Thiên đau khổ vì thiếu tỉnh giác.
    Chẳng bao giờ có hạnh phúc trong sinh tử luân hồi dù chỉ nhỏ bằng đầu đinh ghim.


    Và Đức Di Lặc có nói:

    Cũng như không có mùi thơm trong một hố phân,
    Không có hạnh phúc trong năm loại chúng sinh.
    66

    Đạo Sư Vĩ đại xứ Oddiyana cũng nói:

    Người ta nói rằng trong vòng luân hồi này
    Sẽ không tìm ra được hạnh phúc dù nhỏ như đầu mũi kim.
    Nhưng nếu ngẫu nhiên ta tìm được chỉ một ít,
    Thì hạnh phúc ấy sẽ chứa đựng nỗi khổ của sự biến đổi.


    Om Mani Padme Hum !

  10. #130
    Ban Điều Hành Avatar của hoangtri
    Tham gia ngày
    May 2015
    Bài gửi
    2.234
    Thanks
    740
    Thanked 630 Times in 296 Posts
    Lời vàng của thầy tôi
    PHẦN MỘT _ CHƯƠNG III
    __________________________________________________ ______________________________________


    Trong hai cõi Trời cao nhất, 65 không có những đau khổ rõ ràng của cái chết và sự chuyển kiếp. Tuy nhiên, khi nghiệp quả đã đưa họ đến đây bị cạn kiệt thì những vị Trời này rơi vào những cõi thấp như thể thức dậy sau giấc ngủ. Sự đau khổ của họ là như vậy. Như Ngài Long Thọ có nói:

    Hãy biết rằng ngay cả chính Phạm Thiên,
    Sau khi có được hạnh phúc nhờ thoát khỏi vướng mắc
    Đến lượt ông ta phải chịu đau khổ không ngừng dứt
    Như dầu đốt lửa của Địa Ngục Vô Gián.


    Do đó, dù chúng ta sinh ra bất cứ nơi đâu trong sáu cõi, tất cả đều có một bản chất là đau khổ, tất cả đều là sự chồng chất đau khổ, tất cả đều là một cỗ máy động cơ của đau khổ – và không là gì khác hơn ngoài đau khổ. Tất cả giống như một cái hố sâu bằng lửa, một hòn đảo đầy quỷ cái ăn thịt người, một vực sâu trong đại dương, đầu lưỡi dao hay một hầm phân. Ta không thể tìm ra chút an lạc. Trong Tịnh Ức Diệu Pháp Kinh có nói:

    Chúng sinh trong địa ngục đau khổ vì lửa địa ngục,
    Ngạ quỷ đau khổ vì đói và khát,
    Súc sinh đau khổ bởi việc ăn thịt lẫn nhau,
    Loài người đau khổ vì cuộc đời ngắn ngủi,
    A Tu La đau khổ vì chiến tranh và tranh chấp,
    Và chư Thiên đau khổ vì thiếu tỉnh giác.
    Chẳng bao giờ có hạnh phúc trong sinh tử luân hồi dù chỉ nhỏ bằng đầu đinh ghim.


    Và Đức Di Lặc có nói:

    Cũng như không có mùi thơm trong một hố phân,
    Không có hạnh phúc trong năm loại chúng sinh.
    66

    Đạo Sư Vĩ đại xứ Oddiyana cũng nói:

    Người ta nói rằng trong vòng luân hồi này
    Sẽ không tìm ra được hạnh phúc dù nhỏ như đầu mũi kim.
    Nhưng nếu ngẫu nhiên ta tìm được chỉ một ít,
    Thì hạnh phúc ấy sẽ chứa đựng nỗi khổ của sự biến đổi.


    Om Mani Padme Hum !

Thông tin chủ đề

Users Browsing this Thread

Hiện có 1 người đọc bài này. (0 thành viên và 1 khách)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình
  •