Thiền sư Trung Hoa Tập 2THIỀN SƯ TỪ MINH SỞ VIÊN__________________________________________________ ______________________________________
Niên hiệu Bảo Nguyên (1040) Lý đô úy sai sứ đến thỉnh Sư, thơ viết: Bạn pháp trong nước chỉ có Thầy cùng Dương Đại Niên. Đại Niên đã bỏ tôi đi trước, năm nay tôi thấy già suy đến gấp, cái chết chực sẵn, mong được cùng Thầy hội kiến lần chót.
Sư xót thương cùng thị giả xuống thuyền đến kinh đô. Thuyền đi trên sông, Sư làm kệ:
Trường giang hành bất tận
Đế lý đáo hà thời
Ký đắc lương phong tiện
Hưu tương lỗ trạo thi.
Sông dài đi chẳng tột
Đế đô đến bao giờ?
Đã gặp gió lành tốt
Thôi thì gác chèo chơi.
Đến kinh đô, Sư cùng Lý đô úy hội kiến, luận bàn đạo lý. Hơn tháng sau, quả nhiên Đô úy sắp tịch. Giờ phút chót, Đô úy vẽ hình tròn, và làm bài thơ tặng Sư:
Thế giới vô y
Sơn hà phỉ ngại
Đại hải vi trần
Tu-di nạp giới.
Niệm khởi phốc đầu
Giải hạ yêu đời
Nhược mít tử sanh
Vấn thủ bì đại.
Thế giới không nương
Núi sông chẳng ngại
Đại hải vi trần
Tu-di hạt cải.
Gỡ phắt chiếc khăn
Cổi bỏ lưng thắt
Nếu tìm tử sanh
Hỏi lấy cái đãy.
Sư hỏi:- Thế nào là Phật tánh xưa nay?
Lý đáp:- Ngày nay nóng như ngày hôm qua.
Liền đó, Lý hỏi lại Sư:- Một câu sắp đi thế nào?
Sư đáp:- Xưa nay không ngăn ngại, tùy chỗ mặc vuông tròn.
Lý nói:- Chiều đến mỏi mệt không đáp thoại.
Sư bảo:- Chỗ không Phật làm Phật.
Lý công vui vẻ thị tịch.
*
Sư trở về, vua Tống Nhân Tông cho thuyền đưa Sư. Đi giữa đường, Sư bảo thị giả: ta vừa bị bệnh phong. Nhìn thấy Sư miệng bị phong giật méo qua một bên. Thị giả dậm chân xuống thuyền nói: Tại làm sao lúc bình thường quở Phật mắng Tổ, hôm nay lại thế ấy? Sư bảo: Đừng lo, ta sẽ vì ngươi sửa ngay lại. Sư lấy tay sửa lại, miệng ngay như cũ, nói: Từ nay về sau chẳng nhọc đến ngươi.
*
Năm sau (1041) Sư đến Hưng Hóa. Ngày mùng năm tháng giêng, Sư tắm gội xong, ngồi kiết già từ biệt chúng rồi tịch. Sư thọ năm mươi bốn tuổi, được ba mươi hai tuổi hạ.