Cám ơn minhdinh đã hỏi đúng lúc !
Thưa các bạn, có đôi khi người học Phật sơ cơ muốn có một cái nhìn khái quát về đạo Phật, liền được giới thiệu TỨ DIỆU ĐẾ (KHỔ, TẬP, DIỆT, ĐẠO).
Về chữ KHỔ, thì người đời ai cũng thấm đẫm nó rồi, nhưng không nhận rõ nó lắm, được quý Thầy quý Sư diễn giải ra thì thấy rõ hơn, thấy chán đời hơn. Ba chữ kế tiếp cũng được Giảng Sư triễn khai đầy đủ, nhưng cái đọng lại trong tâm hồn người mới là một "đống" những "Phải thế này, phải thế nọ", nào là Tứ Diệu Đế, Bát Chánh đạo, Thập Nhị Nhân Duyên, ........tất cả Giáo lý Phật pháp được "nhét" vào lộn xộn.
Sao thế nhĩ ? Vì chính Giảng Sư cũng không xem trọng chuyện THÀNH ĐẠO, chuyện GIẢI THOÁT SINH TỬ LUÂN HỒI; vì chính Giảng Sư cũng nghĩ rằng "Thời buổi này, làm gì có chuyện THÀNH ĐẠO, chuyện GIẢI THOÁT SINH TỬ LUÂN HỒI". Mà G/s chỉ chú trọng : nói làm sao cho bài thuyết pháp của mình nó hoành tráng, nó bao quát (nó được dẫn chứng Tây Ta Tàu Pali Phạn ngữ đủ thứ), được nhiều người vỗ tay tán thưởng.
Cái Giáo lý "cốt lõi" nhất trong đạo Phật là gì ? Là VÔ NGÃ ! Cái VÔ NGÃ này là cái đức Phật đã chứng biết và khi "chuyển pháp luân" mục đích của đức Phật là muốn cho tất thảy những kẻ mê lầm Bản Ngã nhận ra Chân Lý này, để mà tự Giải Thoát Sinh Tử Luân Hồi (có thể nói là "không cần ai chứng minh cho sự tự Giải Thoát của hành giả").
Giáo Lý VÔ NGÃ gồm có 2 phần : Nhân vô ngã và Pháp vô ngã. Mà NHỊ THỪA là giúp đưa hành giả THỰC CHỨNG NHÂN VÔ NGÃ.
(Còn Đại Thừa sẽ giúp đưa hành giả THỰC CHỨNG PHÁP VÔ NGÃ).
Điều này là mục đích, là "cốt lõi" của đạo Phật, còn những Giáo Lý khác chỉ là trợ duyên, là Giáo lý Bổ Sung.
Cũng như vẽ tranh chân dung thì quan trọng nhất là bố cục, kế đến là cặp mắt truyền thần, nếu các bạn đã có bố cục và đã thể hiện được cặp mắt có thần thì có thể xem như là "tác phẫm" của bạn đã gần xong. (Phần còn lại chỉ là chuyện thời gian mà thôi).
Mến !