(tt)
Những đau khổ và sợ hải như đè nặng trên từng bước chân thất thểu của một con người đang cố tìm đường vào miệng cọp. Còn rừng núi thâm u tịch lặng như đang lắng nghe từng tâm niệm của muôn loài.

Xuyên qua tán lá rậm rạp, ông thấy có bóng người thấp thoáng, mà dường như cái bóng đó cũng đang tiến về phía ông. Thì ra đó là một ông lão râu tóc bạc phơ, và gương mặt thật là phúc hậu. Qua vài lời chào hỏi, ông bèn kể hết sự tình cho ông lảo nghe, mà ông không ngăn được dòng nước mắt.

Sau khi nghe xong, ông lão liền vổ vổ lên vai ông và hứa sẽ giúp đở. Ông lão kêu ông mau đi theo sau lưng, hai người đi sâu vào hang núi. Lạ là đường đi trong hang không có tối, thật là sạch sẽ, và cũng không có ngoằng nghòe lồi lỏm. Ông nói chỉ đi có một chút xíu thôi là đã ra khỏi hang núi rồi. Đang mải mê nhìn cảnh lạ, thì bất ngờ ông la lên một tiếng " quơi ", vì trước mắt ông là một bầy cọp đang nằm ngồi dầy đặc, mà chúng cũng đang hướng mắt về ông và ông lão nữa.

Ông nói nhiều cọp như vậy mà nó ngồi im ru không có động tịnh gì. Còn ông lão thì bước từ từ vào giữa bầy cọp mà nói rằng : " Dòng họ người ta đã khổ nhiều rồi, thôi; Chư Vị tha cho người ta đi, đừng có làm hại nhà người ta nữa ngheo. " Đoạn ông lão ngồi xuống, thì có một con cọp màu xám trắng đứng dậy đi lại trước mặt ông lão, rồi nằm mọp xuống, đầu cọp sát dưới chân ông lão. Ông thấy ông lão vuốt vuốt trên đầu nó rồi kêu " Chư Vị tránh qua một bên, cho người ta đở sợ ". Rồi ông lão xoay qua ông nói " Bây giờ tui đưa chú em dìa nhà ngheo ".

Ngồi phía sau lưng ông lão, cho nên khi đứng dậy để đi theo hướng tay ông lão chỉ lúc này, thì ông là người đi trước. Quay trở lại có mấy bước thì đã tới miệng hang rồi, nhưng lần nầy thì không phải đi bộ, mà là đi xuồng. Ông nói lạ lắm, hồi nảy đi ra là đường đất, còn đi về thì là đường sông. Mà chỉ bơi xuồng có một chút xíu thôi là đã sắp về tới nhà rồi.

Ông kể lại lúc đó suốt cả buổi, từ lúc chứng kiến ông lão với bầy cọp cho đến sắp về nhà, thì ông chỉ hỏi ông lão chỉ có 1 câu là "Ông ơi, ông ở đâu ?" Thì ông lảo trả lời " Về nhà rồi gặp lại ngheo ".

Khi xuồng cặp sát bìa rừng, thì ông cũng đã nghe tiếng người thân xôn xao bàn tán rất gần đâu đó, cho nên ông bèn mừng rỡ la lên cho mọi người hay. Thì lúc đó mọi người cũng đã nhận ra ông đang lom khom chồm người đứng dậy trên đất liền, chớ nơi vùng đất nầy chưa hề có con sông nào cả. Cho nên cũng ngay nơi đó, mọi người (có cả ông cố nội và ông nội socnho, nhưng lúc đó bà nội socnho chưa làm vợ ông nội) thấy ông cứ ngơ ngác nói " Ủa ! ông ơi !" không ngớt .

Sau khi về nhà được ít hôm, thì có người thanh niên trẻ đến nhà ông hỏi mua xuồng, ông bèn nói "Không có". Thì người thanh niên liền nói "Bao giờ có xuồng thì nhớ bán cho tui, vì thầy tui là Đức Quán-Thế-Âm thường bơi xuồng trên núi". Nói xong, người thanh niên nầy bước lên thang vào nhà ông (nhà ông là nhà sàn, và không có cánh cửa) rồi biến mất.

Kể từ ngày đó về sau, gia tộc bên bà nội socnho không còn bị nạn cọp vồ nữa, còn lúc đó ông khoảng bốn mươi, và ông sống rất mạnh khỏe đến gần cả trăm tuổi thọ.

Kính
socnho