Kinh Đại Bát Niết Bàn PHẨM ỨNG TẬN HƯỜN NGUYÊN THỨ 27
__________________________________________________ ______________________________________
Lúc bấy giờ ngài A Nâu Lâu Đà buồn than rơi lệ quì trước Phật nói kệ than rằng :
Chánh pháp Pháp Vương nuôi chúng tôi,
Cho uống Pháp nhũ lớn khắp thân,
Chúng sanh Pháp thân chưa thành lập,
Lại thêm huệ mạng thiếu tư lương,
Dùng tám phạm âm thường diễn thuyết.
Đại chúng nghe rồi đều ngộ đạo,
Thường phóng Đại Bi ngũ sắc quang,
Đại chúng được soi đều giải thoát.
Hôm nay sao lại nhập Niết Bàn,
Chúng sanh tội khổ nương về đâu,
Khổ thay Thế Tôn bỏ Đại Bi,
Chúng tôi cô cùng ắt phải chết,
Dầu biết Thế Tôn hiện phương tiện,
Chúng tôi không thể chẳng buồn thương,
Đại chúng mê muội mất bổn tâm,
Khóc động trời đất rúng ba cõi.
Riêng mình Thế Tôn ở an lạc,
Chúng sanh quá khổ sao bỏ đi,
Thuở xưa Thế Tôn vì chúng tôi,
Bỏ đầu chặt tay trong nhiều kiếp.
Được thành đạo chánh giác vô thương,
Chẳng ở đời lâu vội Niết Bàn,
Đại chúng, chúng tôi ở vô minh,
Ma vương mừng rỡ cởi khôi giáp,
Nguyện sức từ bi của Thế Tôn,
Xá Lợi phóng quang nhiếp chúng tôi,
Cúi xin Thế Tôn thương tứ chúng,
Pháp bảo lưu truyền mãi chẳng cùng,
Chúng tôi không thể liều tự chết,
Mạng sống thừa nầy được bao lâu,
Khổ thay đau đớn khó chịu nổi,
Bao giờ lại thấy Đức Như Lai.
Lúc bấy giờ A Nan ngất xỉu lần lần tỉnh lại giơ tay vỗ đầu đấm ngực nghẹn ngào buồn khóc rơi lệ quì trước Phật nói kệ buồn than :
Xưa tôi cùng Phật đồng thệ nguyện,
May mắn đồng sanh trong giòng Thích,
Như Lai đặng thành đạo chánh giác,
Tôi làm thị giả hai mưôi năm,
Hết lòng cúng dường chưa thỏa lòng,
Nay Phật bỏ tôi vào Niết Bàn,
Than ôi, than ôi sao quá khổ,
Từ đây mãi mãi lòng đớn đau.
Thân tôi chưa thoát lưới ba cõi,
Vỏ trứng vô minh chưa ra khỏi,
Mỏ huệ Thế Tôn chưa mổ vỡ,
Sao lại bỏ tôi vội Niết Bàn.
Tôi như trẻ nít vừa mới sanh,
Mất mẹ chẳng lâu ắt phải chết,
Cớ gì Thế Tôn bỏ rơi tôi.
Để riêng hưởng vui ngoài ba cõi.
Nay tôi sám hối với Thế Tôn,
Hầu Phật đến nay hai mươi năm,
Trong lúc đứng ngồi nhiều biếng trễ,
Không được vui đẹp lòng Thế Tôn,
Nguyện đấng chánh giác Đại Từ Bi,
Ban pháp cam lộ tôi an vui,
Tôi nguyện cùng tận thuở vị lai,
Thường gặp Thế Tôn làm thị giả.
Ngưỡng mong Thế Tôn đại từ quang,
Tất cả thế giới nhiếp thọ tôi,
Than ôi khổ thay nói chẳng được,
Ơn Phật nghẹn ngào chẳng thể bày.
Lúc bấy giờ vô số hằng hà sa Bồ Tát tất cả đại chúng trời người buồn khóc rơi lệ chẳng xiết than thở. Mọi người khuyên nhủ nhau dằn bớt lòng buồn khổ, lo sắm sửa vô số hương hoa vi diệu : Hoa mạn đà la, hoa ma ha mạn đà la, hoa mạn thù sa, hoa ma ha mạn thù sa, hương hải thử ngạn, chiên đàn, trầm thủy, hòa hương, hương thủy, hương nê, cùng trăm ngàn muôn thứ lọng báu, tràng báu, phan báu, chuỗi ngọc, chân châu đem đến cúng dường Như Lai.
Nhơn dân nam nữ lớn nhỏ trong thành Câu Thi Na đều buồn khóc rơi lệ, sắm sửa vô số hương hoa phan lọng tốt đẹp đem đến cúng dường Như Lai.
Tứ Thiên Vương cùng thiên chúng buồn than rơi lệ, sắm sửa vô số hương hoa phan lọng đem đến cúng dường Như Lai.
Đao Lợi Thiên Vương, Dạ Ma Thiên Vương, Đâu Suất Thiên Vương, Hoá Lạc Thiên Vương, Tha Hoá Thiên Vương, Sắc Giới Thiên Vương, Vô Sắc Giớiù Thiên đều cùng thiên chúng buồn thương than thở mang vô số hoa hương phan lọng vi diệu đến cúng dường Như Lai.
PHẨM ỨNG TẬN HƯỜN NGUYÊN
HẾT