Phẩm XXVIII. NĂM TRĂM NGƯỜI MÙ
Chính tôi được nghe: Một thời Ðức Phật ở một nước Xá Vệ tại vườn ông Cấp Cô Độc và rặng cây của Thái Tử Kỳ Đà.
Bấy giờ nước Tỳ Xá Ly có năm trăm người mù đi ăn mày, nghe thấy người ta nói: Đức Như Lai ra đời rất là hiếm có, nếu chúng sinh nào được gặp, bất luận có bệnh hoạn gì cũng nhờ Ngài cứu được, kẻ mù sẽ được sáng con mắt, kẻ điếc sẽ được nghe rõ, kẻ còng gù sẽ được thẳng thiu, kẻ khễnh kiễng sẽ được duỗi thẳng, kẻ cuồng si sẽ được áo cơm, kẻ sầu khổ sẽ được an vui.
Năm trăm người bàn nhau rằng:
- Lũ ta sinh nơi hạ tiện, đã bị nghèo đói, lại mù đôi mắt, trên đời không ai khổ hơn, vậy chúng ta đến chốn Phật nhờ Ngài tế độ.
Bàn nhau xong rồi hỏi thăm người đi đường rằng:
- Ðức Thế Tôn bây giờ ở nước nào, các ông bảo cho biết?
- Họ đáp rằng: - Ngài đang ở nước Xá Vệ.
Lẩm bẩm nói rằng:
- Ai là người thương lũ chúng tôi? Làm phúc đưa chúng tôi đến nước Xá Vệ nơi Phật ngự.
Nhưng không, không ai giúp.
Sau họ đi xin tiền, góp lại được năm trăm đồng, đứng bên lề đường lớn tiếng nói:
- Ai đắt chúng tôi đến nước Xá Vệ, xin trả năm trăm đồng!
Khi đó có một người nhận, lấy tiền rồi bảo năm trăm người rằng:
- Các anh hãy nắm vào vai nhau, làm thành một hàng dọc, còn tôi đi trước đắt.
- Khi đến nước Ma Kiệt Đề, tới một cánh đồng rộng thấy mỏi mệt quá, anh lẩn mất, năm trăm người trơ trọi không biết lối đi, lúng túng, đường đi chẳng đi, đi xuống ruộng, dẵm nát nhừ đồng lúa. Ông trưởng giả chủ ruộng thấy năm trăm người mù đi trên ruộng của ông, đầy xéo tan nát lúa mạ mất nhiều.
Ông nổi giận mắng rằng:
- Các anh mù, đường chẳng đi, đi giữa ruộng làm nát lúa hết rồi, có lên không?
- Dạ! Thưa ông, chúng tôi mù lòa không nhìn rõ, xin ông tha cho.
- Các anh ở đâu tới đây?
- Thưa ông, chúng tôi ở nước Tỳ Xá Ly, nghe đồn Ðức Phật từ bi cứu thế, hiện Ngài ở nước Xá Vệ, chúng tôi thuê một người dắt, tới đây họ bỏ trốn mất, thành ra lẩn quẩn ở chốn này, ông làm phúc cứu giúp, ơn ấy không bao giờ dám quên!
Nghe họ nói thế, ông cũng thương, về sai người dắt họ đến nước Xá Vệ, thì Phật sang nước Ma Kiệt Đề, người ấy lại đắt đến nước Ma Kiệt Đề, thì Phật vừa sang nước Xá Vệ, cứ thế đến bảy lần vẫn không gặp Phật.
Họ mong muốn được gặp Phật, như kẻ đói mong được cơm ăn, kẻ khát mong được nước uống, một lòng chân thành khát ngưỡng Ðức Thế Tôn, vì thế tuy mù con mắt thịt, nhưng con mắt tâm của họ đã từng nhìn thấy Phật, nên họ vẫn hoan hỷ không biết mỏi mệt. Khi đó Ðức Thế Tôn xem biết thiện căn của họ đã thục, lòng tin đã chắc, nên Ngài ở lại nước Xá Vệ cho họ được gặp.